• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay ngày hôm đó Lục Tinh Nguyên đã nghe nói Minh Yểu bị ép đi “gặp phụ huynh”. Về phần bị ép này, cậu ấy đương nhiên cho rằng là do Nguyên Dã thúc đẩy sau lưng. 

Cậu ấy tức giận cầm hộp kem lên để cho hả giận, miệng lẩm bẩm, “Phải đi gặp bà ngoại sao không đưa mình theo? Bà ngoại yêu ai hơn, cậu út không biết sao hừ.” 

“Cuối cùng thì mình cũng hiểu tại sao lúc đầu cậu út lại muốn mình nói tốt về chị với bà ngoại, mình còn tưởng cậu út vì tốt cho mình…”

“Áu áu áu tại sao cậu út có thể xấu xa như vậy chứ?” 

Minh Yểu tắm xong, đắp miếng mặt nạ, vừa bước ra đã nhìn thấy bộ dạng của Lục Tinh Nguyên, suýt nữa không nhịn được cười. 

Lục Tinh Nguyên ngồi xếp bằng trên chiếc sofa mềm mại, ôm một hộp kem vani lớn. 

Cậu ấy câu nào cũng không rời Nguyên Dã, ai không biết lại tưởng họ có thâm thù đại hận gì. 

“Muộn vậy rồi còn chưa ngủ, ngày mai em không đi học à?” Minh Yểu ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh Nguyên. 

Cô nhặt một cái gối ôm lên cầm trong tay, tiện tay chỉnh lại mặt nạ cho ngay ngắn, thư thái tựa vào lưng ghế. 

“Chị không yêu em nữa.” Lục Tinh Nguyên nhìn cô với vẻ mặt đầy u oán, chỉ cảm thấy kem trong miệng cũng không ngọt nữa, “Ngày mai em không có tiết, chị lại quên mất rồi.” 

Minh Yểu lập tức hiểu ra, ngượng ngùng đưa tay xoa đầu cậu ấy, “Chị lớn tuổi rồi nên không nhớ rõ, em tha thứ cho chị được không?” 

Lục Tinh Nguyên:? 

Cậu ấy sắp không nhận ra ba chữ lớn tuổi rồi nữa. 

Nhưng được Minh Yểu dỗ ngọt như vậy, ấm ức của Lục Tinh Nguyên cũng tiêu đi một nửa, còn không quên nhân cơ hội nói xấu Nguyên Dã, “Người lớn tuổi là cậu út, không phải chị.” 

Nếu Nguyên Dã có mặt ở đây, hai cậu cháu này chắc lại cãi nhau rồi. 

Minh Yểu biết Nguyên Dã để ý đến tuổi tác, không màng đến mặt nạ trên mặt, bật cười, cố ý hỏi, “Em ghét anh ấy vậy sao?” 

“Không hẳn.” Lục Tinh Nguyên cúi đầu nhìn giao diện tin nhắn giữa cậu ấy và Nguyên Dã, giọng có chút buồn bã, “Cậu út không thể chờ thêm chút sao?” 

[Lục Tinh Nguyên: Bà ngoại không đánh cậu sao?]

[Lục Tinh Nguyên: Chị con vẫn còn nhỏ!]

[Lục Tinh Nguyên: Tôi không giận tôi không giận tôi không giận.gif]

[Nguyên Dã: Cháu giận gì chứ]

[Nguyên Dã: Không phải tôi tốt hơn Trình Tỉ và Lương Tư Nguyên sao]

[Lục Tinh Nguyên: Cậu nhớ rõ thật]

Cậu ấy biết đa số thời gian Nguyên Dã đều không thèm để ý, với gia thế của anh cũng không cần coi ai ra gì. 

Lúc trước cậu út cũng chưa chắc đã biết bạn cùng lớp của cậu ấy, nhưng lại nhớ rõ rành rành hai tình địch này mà anh chỉ gặp tổng cộng vài lần. 

Nguyên Dã vốn dĩ là người tự do thoải mái, nhưng vì Minh Yểu mà trở nên lo được lo mất. 

Chờ? 

Anh có thể chờ, nhưng tuyệt đối không phải là trong thầm lặng. 

“Chị thích cậu út không?” Lục Tinh Nguyên tiện tay đặt hộp kem lên bàn, mơ hồ ngẩng đầu nhìn Minh Yểu. 

Thanh thiếu niên ngày nay đa phần đã sớm hiểu chuyện. Lục Tinh Nguyên cũng không ít lần bị người ta theo đuổi, nhưng cậu ấy thực sự không mở lòng, chỉ thấy những cô gái nhỏ đó nông cạn. 

Đến Minh Yểu thì lại khác. 

Nghĩ kỹ lại, cậu út dường như đã theo đuổi chị rất lâu, nếu không phải cậu ấy quá chậm hiểu, có lẽ đã sớm nên nhận ra rồi. 

Sự việc phát triển đến tình trạng như hôm nay cậu ấy không thể nói là tốt hay không tốt. 

Ừm. 

Thế giới người lớn thật là quá phức tạp…

“Nếu không thích thì đã không đồng ý với anh ấy.” Minh Yểu xoa đầu cậu ấy, nhẹ giọng đáp lại. 

Đèn đứng trong phòng khách chiếu xiên vào người họ. 

Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô gái trong đêm nghe thật êm tai, cô cong khóe môi, ánh mắt đầy tình cảm. 



Bóng đêm lui đi, phương Đông sáng rực. 

Vừa mới sáng sớm Lục Tinh Nguyên đã tự nguyện đi Đào Viên, bị Minh Yểu hỏi đến thì lại nói là đi chơi với bạn. 

Họ ăn sáng ở nhà Nguyên Dã, Minh Yểu không nói gì, chỉ là khi thấy Lục Tinh Nguyên kéo Nguyên Dã ra ngoài tiễn cậu ấy thì thấy có hơi ngạc nhiên. 

“Lưu luyến không nỡ rời xa anh?” Nguyên Dã đẩy Lục Tinh Nguyên ra xa, quay lại ôm lấy eo nhỏ của Minh Yểu. 

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Mặt Minh Yểu nóng lên, đưa tay đẩy anh ra. 

Cô đeo một cái băng đô tuần lộc màu xám khói, khuôn mặt xinh xắn hiện ra trọn vẹn. 

Nguyên Dã thấy vậy cũng không giận, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, “Đợi anh về.” 

Câu nói này thật bình thường, nhưng lại có cảm giác như vợ chồng lâu năm. 

Anh dừng lại lâu hơn một chút, mùi hương lạnh lẽo trên người anh vương vấn ở nơi chóp mũi, nhiệt độ truyền từ trán như dấu ấn không tan đi. 

Sau đó anh ngẩng đầu lên, cằm tựa vào đỉnh đầu cô. 

Ánh nắng tràn vào nhà, cùng với âm thanh lãng mạn bao quanh họ. Minh Yểu cúi đầu không lên tiếng, nhưng trái tim đập mạnh không thể giấu được. 

Họ không phải chưa từng có những hành động thân mật hơn. Nhưng vào khoảnh khắc này, cảm giác căng thẳng của Minh Yểu lại trở lại, mạnh mẽ bộc lộ tâm sự của cô. 

Người ta nói, nghèo và tình yêu là không thể giấu được. 

Có lẽ bị sự kiên trì của Nguyên Dã cảm động, hoặc cũng có thể ánh nắng hôm nay quá đẹp, cô chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn như vậy, hàng mi run rẩy như cánh bướm vỗ vội. 

Minh Yểu không đáp lại, chỉ đưa tay đẩy anh ra. 

Nguyên Dã nghĩ chắc cô không biết mình trông đáng yêu như thế nào khi đỏ mặt xấu hổ. 

Anh nhìn thấy rõ ràng, nhất thời cảm thấy ngứa ngáy. 

“Cuối tuần này có muốn cùng họ đi núi Nam Khê không?” Nguyên Dã nâng cằm cô lên, ánh mắt cháy bỏng nhìn đôi môi anh đào của cô. 

“Cậu út, nhanh lên.” Tiếng thúc giục của Lục Tinh Nguyên lại vang lên. 

Không khí mờ ám lập tức tan biến. 

Nguyên Dã có chút bực bội trong giây lát, nhưng chỉ có thể tiếc nuối buông Minh Yểu ra, “Tối nay nói sau.” 

Minh Yểu nhìn họ vào thang máy, đột nhiên nhớ đến Mạnh Bội Linh. 

Thái độ của cô Mạnh rõ ràng đã lạnh nhạt hơn với cô. Tuy không đến mức lạnh lùng, nhưng cuối cùng cũng không còn thân thiện như trước. 

Lý lẽ này cô hiểu, chỉ là không tránh khỏi có chút không quen. Chỉ có thể an ủi là tình hình hiện tại không quá tệ. 

Minh Yểu thở dài, bước về nhà mình. 

Từ khu Văn Liễu đến Đào Viên cần gần một giờ đi xe. May mắn là từ Đào Viên đến tập đoàn Nguyên Tự không quá xa, nếu không Nguyên Dã đã muốn bỏ lại Lục Tinh Nguyên giữa đường rồi. 

“Cậu không vào cùng con sao?” Lục Tinh Nguyên tháo dây an toàn, nghi ngờ nhìn Nguyên Dã. 

Ý của cậu ấy là hiện giờ là lúc Nguyên Dã nên lấy lòng Mạnh Bội Linh, không lý nào lại để cậu ấy một mình dỗ dành người ta. 

Nguyên Dã không cần nghĩ cũng biết Lục Tinh Nguyên đang nghĩ gì. Anh thuận tay xoa đầu cậu ấy, cười nhạt, “Nếu tôi mà vào, bà ngoại sẽ ghét chị cháu đấy.” 

Bình thường một tháng cũng chưa chắc đã gặp vài lần, vì một cô gái nhỏ mà tranh thủ về nhà lấy lòng. 

Mạnh Bội Linh làm sao không biết mưu mẹo của anh. 

“Vậy cậu đi mau đi.” Lục Tinh Nguyên như hiểu ra, liếc nhìn Nguyên Dã, không chút lưu luyến mở cửa xuống xe. 

May là cậu ấy cũng không định ở lại lâu. Dù sao cậu ấy không ở nhà, không biết cậu út còn dám làm gì. 

Nguyên Dã không biết Lục Tinh Nguyên nghĩ như vậy. 

Anh nhìn Lục Tinh Nguyên được quản gia đón vào nhà, quản gia từ đằng xa thấy xe anh, cúi đầu chào. 

Mùa hè ở Đào Viên hoa nở rực rỡ, dưới ánh mặt trời lấp lánh đẹp đẽ. Trong vườn có thể lờ mờ thấy người làm vườn đang làm việc, nhìn xa xa thì thấy khắp nơi đều là cảnh đẹp. 



Cùng lúc đó, Minh Yểu ở nhà đợi Tiết Linh Tử. 

Thời gian trước cô ấy và mẹ Tiết đi Vân Nam, vì nghe nói chuyện của Minh Yểu và Nguyên Dã, vừa về Hải Thành đã vội vàng chạy đến đến đây. 

Tiết Linh Tử đã đen hơn một chút, ở trước bạn thân cũng không có chút gánh nặng, mặt mộc trông rất năng động. 

“Hu hu hu lần này tớ đã bỏ lỡ cái gì vậy?” Tiết Linh Tử đặt trà sữa mua đến lên trên bàn, ôm cánh tay Minh Yểu làm nũng, “Uổng công tớ hóng drama nhiều năm vậy mà không được hóng chuyện của cậu đầu tiên… sao cậu không nói sớm với tớ?” 

Minh Yểu bất đắc dĩ đẩy đầu cô ấy ra, “Nóng.” 

“Cậu còn ghét bỏ tớ!” Tiết Linh Tử bĩu môi, tự mình mở cốc trà sữa ra hút. 

“Không ghét bỏ cậu.” Minh Yểu nhức đầu nhìn Tiết Linh Tử, “Không phải cậu nói cậu và dì ở chung phòng, bà ấy không cho cậu chơi điện thoại sao?” 

Tiết Linh Tử nhõng nhẽo, không màng nói, “Tớ cũng có lúc nhìn thấy mà! Còn cậu thì sao, cậu giấu tớ! Tớ không phải bé cưng của cậu nữa sao…” 

Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, dáng vẻ này của cô ấy thực ra cũng có vài phần giống Lục Tinh Nguyên. 

“Cậu đấy.” Minh Yểu cười cười véo má Tiết Linh Tử. 

Cô ấy vốn có chút mũm mĩm, có lẽ thời gian này ăn uống tốt, cảm giác còn tốt hơn trước. 

“Vậy cậu kể cho tớ nghe chi tiết đi, cậu nghĩ thông suốt thế nào?” Tiết Linh Tử cười toe toét, được đà lấn tới nói. 

Tránh cũng không được. 

Minh Yểu đại khái kể lại những việc đã xảy ra trong thời gian này, kể cả chuyện tối qua cũng không bỏ sót. Nhưng giọng cô bình thản, như thể đang nói chuyện người khác vậy. 

“Nguyên Thần thật là ghê gớm.” Tiết Linh Tử cố nhịn cười, “Như một chú cún con nhỏ nhắn.” 

Minh Yểu nghe vậy cũng có chút xấu hổ, mặt không tự giác được đỏ bừng lên. 

Dù sao cô không thể phản bác sự tinh quái của Nguyên Dã. 

May mà sự chú ý của Tiết Linh Tử nhanh chóng chuyển sang chuyện khác. 

“Nói mới nhớ lần này tớ có gặp một anh chàng đẹp trai, siêu đẹp trai.” Cô ấy nói chuyện hào hứng, vỗ vỗ tay Minh Yểu, “Nếu không phải thấy cậu ấy chỉ mới mười sáu tuổi, tớ suýt nữa đã muốn ra tay rồi.” 

“Mười sáu tuổi mà cậu còn gọi người ta là anh chàng đẹp trai, sao không ra tay.” Minh Yểu cười đáp lại. 

Tiết Linh Tử nghiêm túc nói, “Mọi người đều biết chỉ cần đẹp trai thì đều là anh chàng đẹp trai.” 

Minh Yểu tỏ vẻ hiểu ra, “Ồ” một tiếng, tinh nghịch nhướn mày, “Vậy lần sau gặp em trai tớ, nhớ gọi vậy nhé.” 

“Không được.” Tiết Linh Tử lập tức giật mình, “Tớ không cần mặt mũi sao?” 

“Không phải đây đều là cậu tự nói sao?” 

“…” Tiết Linh Tử bị nghẹn lời, hận không thể rút lại câu nói đó. 

Đến trưa họ gọi đồ ăn ngoài. Chưa kịp giao đến đã nhận được điện thoại của Nguyên Dã. 

Tiết Linh Tử đang xem bản vẽ nhân vật của Minh Yểu, Minh Yểu cũng không tránh cô ấy, trực tiếp nhận điện thoại. 

“Trưa nay ăn gì?” Giọng nói quan tâm của Nguyên Dã truyền qua điện thoại. 

Minh Yểu báo tên một nhà hàng, nói là chưa giao đến. 

Ánh mắt cô dừng ở khung chat trên máy tính, nên cũng không kịp ngăn Tiết Linh Tử đang làm loạn. 

“Nhân vật nam chính này của cậu, tớ nhìn sao cũng thấy giống…” Tiết Linh Tử ghé vào tai cô, kéo dài giọng nói với ý trêu chọc. 

Cô ấy xoay đôi mắt to tròn linh động, khóe môi chậm rãi phát ra hai chữ: “Nguyên Thần?” 

Giọng Tiết Linh Tử không nhỏ, vì ở gần nên Nguyên Dã ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy đại khái. 

Anh mỉm cười, giọng nói càng thêm ấm áp, “Em đang vẽ anh à?” 

“Em không vẽ anh…” Minh Yểu gấp đến mức mặt đỏ bừng. 

“Ừ, anh biết.” Nguyên Dã hợp tác đáp lại, cười nhẹ, “Là nam chính của em giống anh.” 

Anh còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại đã bị Minh Yểu nhẫn tâm cúp máy. 

Chậc. 

Muốn trêu chọc cô trực tiếp quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK