• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối ở ngõ Lộc Vĩ chắc chắn không thể yên bình. Những ngôi nhà ở khu vực này cách âm rất kém, dù đóng kín cửa sổ cũng không tránh khỏi nghe thấy âm thanh từ nhà hàng xóm.

Trong nhà của Minh Yểu bỗng yên lặng lạ lùng trong nửa giây.

Ngay sau đó là tiếng kêu to hơn——

“Vậy nên cậu và Lục Tinh Nguyên thực ra là chị em?” Tiết Linh Tử ngạc nhiên đập bàn.

Cô ấy hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Minh Yểu chằm chằm, “Trời ạ, chuyện này không phải quá máu chó sao? Thật tiếc là lúc trước mình còn muốn ghép đôi hai người, mình thật là…”

“Cậu còn có suy nghĩ như vậy sao?” Minh Yểu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Không, không.” Tiết Linh Tử vội vàng lắc đầu, “Mình chỉ nghĩ qua thôi, cậu yên tâm, sau này sẽ không có nữa đâu.”

Mặc dù kiểu tình cảm chị em kích thích hơn…

Minh Yểu không biết Tiết Linh Tử đang nghĩ gì, cô giơ tay gõ vào trán cô ấy, nhắc nhở: “Cậu tỉnh lại đi, phải ôn tập rồi.”

“Ừ.” Tiết Linh Tử ngay lập tức mất hứng, “Mình vẫn muốn nghe chuyện của cậu hơn.”

“Chuyện cần nói mình đã nói rồi.” Minh Yểu cúi đầu lấy cho Tiết Linh Tử một tờ bài thi thử, không để cô ấy có cơ hội từ chối, đưa thẳng qua.

Tiết Linh Tử đành cam chịu số phận nhận lấy.

Trong lúc đó, Minh Yểu lại ngẩn người nhìn vào điện thoại của mình.

Lục Tinh Nguyên đăng một bài ca tụng lên trên vòng bạn bè. Bài đăng vừa được đăng.

Lục Tinh Nguyên:

Hôm nay cậu út vẫn quá đẹp trai [đáng yêu]

Kèm theo đó là một bức ảnh của Nguyên Dã.

Anh dựa vào cửa xe nghe điện thoại, đôi mắt đen láy sáng lên trong ánh trăng, khóe môi hơi nhếch lên, cả hai đều rất nổi bật.

Minh Yểu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trước đó khi ở trong nhà hàng.

“Thích em?”

“Chỉ thích em?”

“Còn phải đợi em tốt nghiệp?”

Giọng khàn khàn của Nguyên Dã như một câu thần chú, lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Lúc đó chắc chắc cô đã bị điên rồi…

Minh Yểu thở dài, tránh như tránh rắn độc mà ném điện thoại sang một bên.

“Lại có người tỏ tình với cậu à?” Tiết Linh Tử ngạc nhiên nhìn cô một cái, “Sao trông như gặp ma vậy.”

Chẳng phải là gặp ma sao.

Minh Yểu mím môi, không nói gì.

Lúc này trên trần nhà bỗng phát ra tiếng “rầm”, tiếng cãi nhau gay gắt vang lên.

Tiết Linh Tử bị ngắt dòng suy nghĩ, thắc mắc: “Trên tầng nhà cậu có chuyện gì vậy?”

“Có lẽ là đang cãi nhau.” Minh Yểu không quá để ý đến chuyện này.

Trên tầng là một cặp vợ chồng trẻ, cô đã gặp vài lần. Nam cao to, nữ nhỏ nhắn dễ thương, trông rất xứng đôi.  Nhưng gần đây không biết vì sao, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đập đồ.

“Nói thật này, cậu sống một mình ở đây không thấy an toàn chút nào hết.” Tiết Linh Tử cắn đầu bút, nghiêm túc nói.

Minh Yểu không vui tháo bút của cô ấy, “Cậu muốn nói gì?”

“Lục Tinh Nguyên là một cậu em dễ thương, mình nghĩ hay là cậu về nhà họ Lục đi?” Tiết Linh Tử quả nhiên có ý khác.

Cô nàng chưa bao giờ che giấu sự thích thú với Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên hết. Bây giờ còn biết quan hệ giữa Minh Yểu và nhà họ Lục nữa nên càng hy vọng Minh Yểu có thể tiếp xúc nhiều hơn với bên đó.

“Không phải vì Nguyên Dã sao?” Minh Yểu nhướn mày nhìn Tiết Linh Tử.

“Tất nhiên là vì cậu rồi.” Tiết Linh Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nhưng dưới ánh nhìn càng ngày càng sắc bén của Minh Yểu, cô ấy không nhịn được lẩm bẩm, “Tất nhiên nếu cậu về nhà họ Lục, cũng dễ dàng tiếp cận Nguyên Thần hơn…”

Minh Yểu đã thấy rõ.

“Anh ấy là cậu út của Lục Tinh Nguyên.” Cô thản nhiên lật trang sách tiếng Anh trong tay, giọng cũng nhạt nhẽo, “Không phải của mình.”

“Điều này có thể thay đổi mà.” Mắt Tiết Linh Tử sáng lên như ánh sao.

Minh Yểu:???

“Chỉ cần mặt dày đủ, ngày mai Nguyên Dã sẽ là cậu út của cậu.” Khẩu hiệu vô nghĩa của Tiết Linh Tử được bật thốt ra ngay lập tức.

Minh Yểu không vui trừng cô ấy một cái.

Bảo cô gọi anh là cậu út? Chắc chắn là bị điên rồi 

“Vậy thế này nhé.” Tiết Linh Tử đổi ý rất nhanh, “Cậu không thích người ba khốn nạn của cậu mà phải không? Chúng ta có thể thâm nhập vào quân địch, báo thù rửa hận.”

“Báo thù kiểu gì?” Minh Yểu bị Tiết Linh Tử nói đến mức không còn kiên nhẫn.

Giọng cô nhẹ nhàng và ngọt ngào, đôi môi nhỏ màu anh đào hơi nhếch lên cũng dính hơi thở của mùa xuân.

“Tất nhiên chúng ta không thể phạm pháp, với tính cách của cậu, chỉ cần làm nũng và gây rối chút là đủ.” Tiết Linh Tử tiến lại gần Minh Yểu, hạ giọng nói.

Minh Yểu không nói nên lời mà vỗ vào cái đầu nhỏ của Tiết Linh Tử, “Cậu nghĩ mình là Lục Tinh Nguyên sao?”

“Đừng nói thế chứ, mình thấy Lục Tinh Nguyên nghe lời hơn cậu nhiều.” Tiết Linh Tử lắc đầu với vẻ thâm sâu, như một bậc thầy trải đời, “Nếu đổi thành một thiếu niên nổi loạn, chắc chắn sẽ không hòa hợp với người chị cùng cha khác mẹ như cậu đâu.”

Lần này Minh Yểu không phản bác.

Lý do không có gì khác, Lục Tinh Nguyên thực sự là một cậu em rất đáng yêu, cho nên từ đầu cô không hề có ý định chống đối tiếp xúc với cậu ấy như ý nghĩ đầu tiên.

Còn chuyện về nhà họ Lục, cô vẫn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.



Cùng lúc đó.

Khu Cộng Giang Viên trên đường Lâm Giang cũng không yên bình. Nguyên Dã đang nghe điện thoại của mẹ anh – Mạnh Bội Linh.

“Bên kia nói là cô Triệu không vừa ý con?” Giọng điệu của Mạnh Bội Linh bên kia điện thoại không nhanh không chậm, không thể nghe ra vui buồn.

“Vâng.” Nguyên Dã ngẩng đầu nhìn Lục Tinh Nguyên đang chụp ảnh mình, gật đầu đáp.

Mạnh Bội Linh tự nhận mình khá hiểu con trai.

Mặc dù vài năm trước anh chơi bời với ban nhạc, nhưng sau đó đầu tư vào club và nhà hàng đều có lợi nhuận không tồi. Hơn nữa từ nhỏ anh đã có thành tích tốt, mấy năm nay cũng rất chăm chỉ, trong việc học tập không có khuyết điểm gì.

Với tướng mạo, nhân phẩm và tài năng của con trai mình, khả năng bị từ chối là không cao.

“Có phải con lại chơi bời gì không?” Mạnh Bội Linh im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi.

“…” Nguyên Dã không lên tiếng.

Mạnh Bội Linh và Nguyên Đạc đến khi già rồi mới có con nên quản lý anh rất nghiêm ngặt nhưng từ nhỏ anh đã không phải là người biết nghe lời, những năm qua đều là cảnh tượng gà bay chó chạy.

Nguyên Dã nghe mẹ cằn nhằn, thong thả nhìn Lục Tinh Nguyên đang đứng ở cửa không động đậy. Anh đột nhiên đóng cửa xe, bước qua cầm lấy điện thoại của Lục Tinh Nguyên.

“Cậu út.” Lục Tinh Nguyên đương nhiên không đồng ý, nhón chân cố gắng giành lại điện thoại, “Con chỉ chụp cho cậu một tấm ảnh thôi, thật sự rất đẹp trai mà, thật đấy.”

Nhưng với chiều cao hơn 1m7 của Lục Tinh Nguyên ở trước mặt Nguyên Dã thì không đáng kể.

Nguyên Dã giơ cao tay, quay đầu bước vào nhà họ Lục.

“Cậu út mau trả lại điện thoại cho con đi.” Lục Tinh Nguyên chạy theo sau.

Điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.

“Con đang ở đâu?” Mạnh Bội Linh mơ hồ nghe thấy tiếng của Lục Tinh Nguyên.

Bà nhanh chóng nhận ra, âm lượng cũng tăng lên vài phần, “Con đi xem mắt cũng phải dẫn theo Tiểu Nguyên sao?”

“Nó vừa đến ăn cơm.” Nguyên Dã cúi đầu nói.

Trên màn hình điện thoại của Lục Tinh Nguyên hiện ra trang vòng bạn bè.

Ca tụng quá là bài bản.

Đăng chưa đến hai phút, đã có hơn chục lượt thích.

Cũng khá nổi tiếng.

Nguyên Dã không tự giác mà nhếch môi cười.

Đầu dây bên kia Mạnh Bội Linh vừa trách mắng Nguyên Dã được một câu thì nghe anh nói nhẹ nhàng: “Con với cô Triệu không hợp, mẹ đừng bận tâm nữa. Không phải dì muốn mẹ sang chơi với dì sao? Mẹ có thời gian nên đi dạo cho khuây khỏa đi.”

“Con sắp tốt nghiệp rồi, mẹ có thể không lo được sao?” Mạnh Bội Linh nói bóng nói gió lời phê bình, nhưng cũng không muốn nói thêm, “Thôi mẹ không nói con nữa, dù sao con thấy ai cũng chướng mắt.”

Nói xong, bà chủ động cúp điện thoại.

Nguyên Dã cất điện thoại, nghĩ ngày mai lại phải về nhà.

“Cậu út mau trả lại điện thoại cho con.” Lục Tinh Nguyên thấy anh tắt điện thoại, nói chuyện cũng không kiêng dè gì nữa, “Xem trộm điện thoại người khác là không có đạo đức.”

“Cháu chụp lén tôi thì lại rất đạo đức à?” Nguyên Dã hỏi lại.

Anh kéo màn hình xuống, chậm rãi đọc to các bình luận, “A a a A phát điên mất; trong vòng ba phút tôi muốn biết tất cả thông tin của anh trai này; xin hỏi cậu có cần thêm mợ út không? Loại chưa học hết cấp hai ấy.”

Lục Tinh Nguyên nghe xong không nhịn được cười.

Cậu ấy cũng không vội lấy lại điện thoại, cười như không cười nhìn chằm chằm Nguyên Dã.

“Lục Tinh Nguyên, cháu toàn bạn kiểu gì thế?” Nguyên Dã liếc cậu ấy một cái, tắt màn hình rồi trả lại điện thoại.

“Không phải con đang lo thay cho cậu à? Bà ngoại lại nói cậu rồi đúng không?” Lục Tinh Nguyên cuối cùng cũng lấy lại điện thoại, “Bà ngoại vừa mới nói cậu rồi đúng không? Hay để con đăng thông báo tìm vợ cho cậu nhé?”

Nguyên Dã nghe vậy cười khẽ một tiếng, “Loại chưa học hết cấp hai?”

“Vòng bạn bè của con có siêu nhiều người.” Lục Tinh Nguyên nhướn mày, đắc ý, “Cậu còn nhớ chị Phương lần trước không? Con thấy chị ấy cũng like ảnh của cậu.”

“Không nhớ.” Nguyên Dã tựa vào ghế sofa.

Anh nhắm mắt lại, hàng mi dài thẳng tắp lặng lẽ che giấu mọi tâm sự.

“Nhưng con vẫn thấy chị ấy không phải loại cậu thích.” Lục Tinh Nguyên vẫn đang tích cực trả lời bình luận, bỗng nghe Nguyên Dã hỏi: “Vậy còn cô ấy?”

“Cậu út nói ai cơ?” Lục Tinh Nguyên tưởng mình nghe nhầm.

Nguyên Dã nghiêng đầu, hiếm khi yên tĩnh nhìn Lục Tinh Nguyên, “Chị tiên nữ của cháu ấy.”

“À, cậu nói chị con sao?” Lục Tinh Nguyên lập tức hiểu ra.

Nhưng cậu ấy load lại điện thoại, đưa ra câu trả lời phủ định: “Hình như chị ấy không like ảnh của cậu…”

“…” Hóa ra anh còn không xứng được một lượt thích?

Nguyên Dã cười nhạt quay đi, “Gần đây Lục Diễn Chi không đi tìm cô ấy à?”

“Mấy ngày nay ông ấy không ở trong nước.” Lục Tinh Nguyên nói rồi nhìn Nguyên Dã, “Cậu út cũng muốn chị con quay về đúng không?”

Ngón tay Nguyên Dã nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế sofa. Anh không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Liên quan gì đến tôi.”

Như một câu thở dài.

Đêm đó, Nguyên Dã bị Lục Tinh Nguyên ép ngủ lại nhà cậu ấy.

Anh ngủ trong phòng khách cố định của mình, đã nửa đêm rồi mà Lục Tinh Nguyên còn cố ý gõ cửa, nói cho anh biết: “Cậu út, chị con like ảnh của cậu rồi!”

Ha.

Nói như thể đây là chuyện đáng vui lắm vậy.

Nguyên Dã lập tức đuổi Lục Tinh Nguyên ra ngoài, nhưng kỳ lạ là lâu lắm rồi anh mới có một giấc mơ đẹp liên quan đến mùa xuân.

Trong mơ, Nguyên Dã không nhìn rõ mặt cô ấy, chỉ biết cô gái mềm mại và thơm ngát, chạm một cái như có thể búng ra nước. Da trắng mịn như ngọc của cô ấy lấm tấm mồ hôi, bị anh xoa nắn thành màu ửng hồng đẹp mắt.

Cô gái ôm chặt lấy anh, anh lập tức đáp lại càng nhiệt tình. Cho đến sau này, anh nghe thấy giọng nói nhỏ nhắn mang theo tiếng khóc——

“Không phải anh nói thích em sao?”

“Chỉ thích em…”

“Sẽ đợi em tốt nghiệp sao?”

Minh Yểu.

Nhận ra người trong vòng tay là cô, giấc mơ của Nguyên Dã lập tức tan vỡ.

Anh choàng tỉnh, rèm cửa trong phòng không kéo kín, ánh trăng nhẹ nhàng nhảy múa trong khe hở đó.

Nguyên Dã xoa tóc mình một cách bực bội, đôi mắt đen nặng trĩu chỉ còn đầy vẻ kinh ngạc.

Lạ thật.

Có lẽ anh thực sự nên tìm một cô bạn gái rồi.

Lời tác giả:Một giấc mơ đẹp liên quan đến mùa xuân.Gọi tắt là mộng xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK