• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói anh Trình vừa thi xong đã đi tìm Minh Yểu rồi hả?”

“Chị Diệu đúng là làm quá, nếu là tớ thì tớ cũng thích kiểu như Minh Yểu, nhìn còn xinh hơn…”

“Cậu nói nhỏ thôi, bị chị Diệu nghe thấy thì cậu không được yên đâu.”

“Sợ cái gì? Gần đây chị ấy còn đang sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian mà gây chuyện với tớ nữa?”

Sau khi kết thúc kỳ thi mô phỏng thứ ba, nhóm bạn thân của Tôn Diệu Nhân đã tụ tập lại với nhau. 

Thường thì bọn họ đều đợi Tôn Diệu Nhân cùng đi, nhưng nói chuyện một hồi lại thấy chán, một người rời đi rồi thì những người còn lại cũng lần lượt bỏ đi theo.

Tình bạn giữa các cô gái thường plastic như vậy đấy.

Điều này cũng có liên quan đến cách cư xử hàng ngày của Tôn Diệu Nhân, trong bốn, năm người bạn thân không có ai thực sự muốn đợi cô ta.

Nói ra thì gần đây cuộc sống của Tôn Diệu Nhân thật sự không dễ dàng gì. Bài tập nộp lên bị mất tích, đi ăn ở căn tin thì va phải khay của người khác, tan học về nhà thì bị bọn côn đồ chọc ghẹo, thậm chí ngay cả bút trong hộp bút vào ngày thi cũng không cánh mà bay.

Mỗi sự việc nhìn qua có vẻ không liên quan gì đến nhau, nhưng khi kết hợp lại thì có vẻ chỉ chứng minh rằng cô ta đang gặp xui xẻo?

Vì chuyện của Minh Yểu, gần đây Trình Tỉ cũng không ưa cô ta, khiến cho những cô nàng yêu thích Trình Tỉ ở trường bên cạnh cũng muốn gây khó dễ cho cô ta.

Phải biết khi mối quan hệ của cô ta và Trình Tỉ còn tốt đẹp thì không ai dám động đến cô ta một chút nào.

Tóm lại tính tình của Tôn Diệu Nhân càng ngày càng trở nên nóng nảy, động một chút là mắng người và ném đồ. Nhóm bạn thân của cô ta ngày ngày sống trong sợ hãi, làm sao mà chịu nổi.

“…”, Tiết Linh Tử đang đứng trên bậc thềm gỗ trước tòa nhà Minh Đức chờ Minh Yểu, vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người kia.

Nói một cách công bằng, tuy Tôn Diệu Nhân thực sự có sai, nhưng mấy người kia cũng không phải là người tốt lành gì.

Tiết Linh Tử nheo mắt nhìn về phía Trình Tỉ và Lương Tư Uyên ở chỗ không xa, rất muốn lén nghe xem họ đang nói gì.

Cô ấy biết mấy hôm trước Lương Tư Uyên có đến tìm Minh Yểu.

Lúc họ mới tiếp xúc, Tiết Linh Tử còn rất ủng hộ họ, nhưng dù sao cô cũng đứng về phía Minh Yểu, sau này họ thực sự không qua lại nữa, cô cũng không nói gì thêm.

Thực tế đã chứng minh, ánh mắt của Minh Yểu tốt hơn cô nhiều. Chưa cần nói đến việc Lương Tư Uyên có chuyện gì với Liễu Nghệ Lâm hay không, đúng lúc này mà đến giải thích với Minh Yểu?

Chẳng lẽ cậu ta chê danh tiếng của mình chưa đủ xấu sao?

Tiết Linh Tử càng nghĩ càng thấy tình cảm mến mộ trước đây đúng là ném cho chó ăn, suýt nữa là gắn mác thằng khốn nạn cho Lương Tư Uyên rồi.

So với Lương Tư Uyên, quả thật Trình Tỉ vẫn dễ nhìn hơn.

Lúc này không biết họ đụng độ thế nào, cảnh tượng này khiến Tiết Linh Tử thấy thật kích thích.

Đáng tiếc nữ chính không hợp tác lắm.

Sau khi nhận ly trà sữa từ Trình Tỉ, Minh Yểu lập tức đi về phía Tiết Linh Tử, không để lại chút ánh mắt nào cho họ.

“Anh Trình chưa chán tặng trà sữa sao?”, Tiết Linh Tử hiểu ý cầm lấy ly trà sữa.

Cô ấy cũng không khách sáo với Minh Yểu, cắm ống hút vào uống một cách thỏa mãn.

“Cậu ấy đến đây để thay mặt Tôn Diệu Nhân xin lỗi.” Minh Yểu không thể từ chối.

Chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến Trình Tỉ.

Dù sao gặp phải kiểu thanh mai trúc mã như Tôn Diệu Nhân cũng không phải là ý muốn của Trình Tỉ, cô không muốn làm mất mặt cậu ta.

“Vậy Lương Tư Uyên lại là chuyện gì vậy?” Tiết Linh Tử cắn ống hút, đôi mắt đen láy tò mò nhìn về phía sau một cái, “Sao cậu ta còn mặt mũi đến tìm cậu?”

Đúng là trùng hợp, Tiết Linh Tử vừa quay đầu lại đã thấy Trình Tỉ đấm Lương Tư Uyên một cú.

Lương Tư Uyên không tránh kịp, lau vết máu ở khóe miệng rồi nói gì đó với Trình Tỉ, sau đó quay lưng bỏ đi.

“Đúng là kích thích…”, Tiết Linh Tử nhìn xung quanh.

Họ đứng ở bên cạnh vườn hoa của tòa nhà Minh Đức, vì kỳ thi nên xung quanh chỉ có lác đác vài học sinh lớp 12. Nhưng Trình Tỉ và Lương Tư Uyên lại là sự hiện diện quá mạnh mẽ ở trường trung học số ba, Tiết Linh Tử đã có thể hình dung ra đề tài bàn tán của học sinh trường trung học số ba trong hai ngày cuối tuần này rồi.

#Kinh ngạc! Trận chiến thế kỷ giữa hotboy và học sinh giỏi cuối cùng đã diễn ra#

#Hu hu hu hotboy Lương bị thương mà sao vẫn đẹp thế? Thương anh quá#

#Anh Trình vì người đẹp mà nổi giận#

#Nhân chứng xác nhận Minh Yểu lúc đó đã lạnh lùng bỏ đi#

“Bây giờ tớ thấy Lương Tư Uyên không đẹp trai nữa rồi.” Tiết Linh Tử thở dài, tiếc nuối cho cảnh tượng vừa rồi.

Minh Yểu không quay đầu lại.

Cô nhớ đến bức ảnh nặc danh nhận được trên điện thoại tối qua, mặt mày cau có nói: “Cậu ta và Liễu Nghệ Lâm đã làm rồi.”

Tiết Linh Tử:???

Ý cậu là như cái tớ đang nghĩ phải không?

“Cái gì cơ cái gì cơ?” Tiết Linh Tử lập tức nắm chặt tay Minh Yểu, mắt sáng như sao, “Cậu chuyển chủ đề có thể nói trước cho tớ một chút được không?”

“Cậu kích động vậy làm gì?” Minh Yểu nhìn Tiết Linh Tử với ánh mắt “bạn trẻ, suy nghĩ của cậu hơi nguy hiểm đấy”, bất đắc dĩ gỡ tay cô ấy ra.

Tiết Linh Tử hiếm khi gặp chuyện bát quái như vậy, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng.

Cốt truyện quá đỗi thăng trầm, cô ấy còn quên hỏi Minh Yểu biết chuyện này bằng cách nào, chỉ cảm thán rằng: “Xem ra lần này Liễu Nghệ Lâm quyết tâm rồi, cậu nói xem cô ta rốt cuộc nhắm đến cái gì?”

Nhắm đến phẩm chất tồi tệ của cậu ta hay là nhắm đến tuổi tác của cậu ta đây?

Khi nói vậy Tiết Linh Tử hoàn toàn quên mất việc mình từng mê mẩn Lương Tư Uyên.

“Điều đó thì cậu phải hỏi cô ta.” Minh Yểu bực bội xoa trán.

Tối qua khi cô nhận được tin nhắn, đúng lúc Nguyên Dã đang dạy cô làm bài toán. Tin nhắn hình ảnh nhảy ra, chỉ cần hình thu nhỏ thôi cũng đã đủ chói mắt rồi.

Nguyên Dã vô tình nhìn thấy.

Anh tưởng là tin nhắn rác, nhìn thấy dòng chữ “anh ấy là của tôi” bên cạnh thì sắc mặt sa sầm lại.

Minh Yểu thấy quá xấu hổ nên không nói với Tiết Linh Tử chuyện này. Cô nghĩ Liễu Nghệ Lâm chắc biết Lương Tư Uyên đến tìm mình nên mới làm ra chuyện này.

Liễu Nghệ Lâm lăn lộn trong giới giải trí, ngay cả chuyện này cũng có thể làm ra, đúng là mở rộng tầm mắt cho cô.

Minh Yểu hoàn toàn không mở tin nhắn ra xem, sau đó bị Nguyên Dã giành lấy xóa đi, nói là sợ cô cay mắt.

Nghĩ lại, đúng là xấu hổ không chịu nổi 

“Không đúng.” Tiết Linh Tử không chú ý đến sự khác thường của Minh Yểu, băn khoăn nói ra thắc mắc của mình, “Vậy tại sao Lương Tư Uyên còn đến tìm cậu?”

“Cậu ta bị gài bẫy.” Minh Yểu không muốn nói nhiều về chủ đề này, nhưng chuyện Lương Tư Uyên có thích Liễu Nghệ Lâm hay không thì cô vẫn nhìn ra được.

Nhưng chuyện của hai người đó không liên quan gì đến cô. Cô quyết định sau này nếu gặp Lương Tư Uyên thì sẽ đi đường vòng, tránh gặp rắc rối vô cớ.

“Trai đẹp thì nhiều thị phi.” Tiết Linh Tử vừa uống hết ly trà sữa vừa thưởng thức bát quái.

Minh Yểu không phủ nhận điều này, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của Nguyên Dã.

Cô đang ngẩn người thì nghe Tiết Linh Tử cảm thán liên tục: “Bên Nguyên Thần cũng không ổn lắm, cái cô gái nhảy lầu kia tớ còn nhớ như in.”

“…” Cậu nói đúng.



Lớp Lục Tinh Nguyên vừa thi xong đã đi ăn uống với nhau. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, từ khi Minh Yểu bắt đầu quản lý Lục Tinh Nguyên, cậu ấy càng dính lấy cô hơn.

Hôm nay Minh Yểu hiếm khi không đi cùng cậu ấy, một mình đi tàu điện ngầm về Cộng Giang Viên. Suốt một tuần nay ngày nào Nguyên Dã cũng ở nhà nấu ăn cho cô, Minh Yểu về nhà không thấy anh thì có chút không quen.

Thói quen đúng là một thứ rất đáng sợ.

Cô cũng khá dễ thích nghi với môi trường mới, rõ ràng chưa đến 21 ngày, cô đã quen với sự hiện diện của Nguyên Dã.

Minh Yểu nhìn căn nhà trống trải, nằm phịch xuống ghế sofa không muốn động đậy. Phòng khách rộng lớn im lặng như tờ, cô nhìn trần nhà, tự mình suy nghĩ gì đó.

Khi Nguyên Dã bước vào, thấy ngay cảnh tượng này.

Minh Yểu nằm nghiêng trên chiếc ghế sofa đôi, váy đồng phục tự nhiên bị kéo lên một chút, để lộ đôi chân dài trắng nõn nà. Đôi chân cô không có chút mỡ thừa nào, đang vô thức đung đưa. 

Lúc này trời đã bắt đầu tối, tia nắng cuối cùng xuyên qua cửa sổ ôm lấy cô.

Anh không nhìn thấy khuôn mặt Minh Yểu, chỉ cảm thấy có một cảm giác ngứa ngáy lan tỏa trong lòng. Cô trẻ trung, trong sáng, đẹp đẽ như một bông hoa tinh khiết, nhưng anh lại cảm thấy cô có vẻ xa vời.

Minh Yểu như vậy là hình ảnh anh chưa từng thấy.

Nguyên Dã rất rõ ràng, nếu mình còn nhìn nữa, có lẽ sẽ không thể làm người tử tế được.

Trong lòng anh suy nghĩ đủ điều, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

“Sao chỉ có mình em?”, Nguyên Dã chọn một chiếc ghế sofa đơn cách xa cô hơn.

Anh ngồi lên tay ghế, giả vờ hỏi một cách thản nhiên.

Minh Yểu bị giọng nói trầm ấm này kéo về thực tại. Cô đang nghĩ không biết Nguyên Dã có biết mình là người thích giọng nói hay không, nếu không sao anh lại luôn nói chuyện với mình như vậy?

Tất nhiên, suy nghĩ này của cô không có căn cứ, cô cũng sẽ không lên tiếng hỏi Nguyên Dã.

“Tiểu Nguyên đi ăn với bạn cùng lớp rồi.” Minh Yểu vội vàng ngồi thẳng dậy, dáng ngồi cũng trở nên nữ tính hơn.

Khi nói chuyện, cô liếc nhanh về phía Nguyên Dã một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.

Nguyên Dã thấy dáng vẻ bối rối của cô rất đáng yêu, che miệng cười, “Muốn đi không?”

“Đi đâu?”, Minh Yểu chớp mắt khó hiểu.

Thật ra cô hơi buồn ngủ, nếu không phải Nguyên Dã về thì có lẽ cô đã ngủ mất rồi.

“Đi ăn.” Nguyên Dã nói ngắn gọn.

Anh đã sớm biết lớp của Lục Tinh Nguyên tổ chức ăn uống, thiếu đi cái bóng đèn này, anh càng thấy thoải mái.

Vừa hay đường Quang Hi mới mở một nhà hàng nổi tiếng, anh muốn dẫn Minh Yểu đến ăn thử.

“Chúng ta cũng đi sao?”, Minh Yểu hiểu sai ý.

“Hai người thì không thể ăn với nhau à?”, Nguyên Dã nhìn xa xăm về phía Minh Yểu, đôi mắt đen láy như chứa đựng ánh sao và ánh trăng.

Minh Yểu bị ánh sáng trong mắt anh làm cho mê hoặc, gật đầu đồng ý. Cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục đang mặc, chào Nguyên Dã một tiếng rồi chạy lên lầu, “Để tôi đi thay đồ.”

“Hôm nay em không vui à?”, Nguyên Dã chuẩn xác nắm lấy cổ tay Minh Yểu lúc cô đi ngang qua mình.

Minh Yểu nhớ đến tin nhắn hôm qua là lập tức đỏ mặt. Da cô vốn trắng bẩm sinh, làn da lại rất mịn màng, một chút thay đổi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Lương Tư Uyên còn mặt mũi đến tìm em sao?”, Nguyên Dã cau mày hỏi.

Anh không quan tâm đến tình cảm yêu đương của những người trẻ, nhưng nếu liên quan đến Minh Yểu thì lại khác.

Mấy hôm nay Lục Tinh Nguyên mượn danh anh tìm người dọa nạt Tôn Diệu Nhân, anh biết. Chuyện của Lương Tư Uyên và Liễu Nghệ Lâm anh cũng đã nghe qua, lúc xem tin nhắn càng thêm bực mình.

Điều duy nhất anh thấy may mắn là Minh Yểu đã sớm không còn dính dáng gì đến Lương Tư Uyên, chỉ là không biết mặt cậu ta lớn đến mức nào mà dám hết lần này đến lần khác đến tìm cô.

“Không phải…”, Minh Yểu lắc đầu.

Cô không hiểu nổi suy nghĩ của Nguyên Dã, mình chưa nói gì mà anh đã liên tưởng đến Lương Tư Uyên.

“Vậy tại sao lại không vui?”, Nguyên Dã hỏi tiếp.

Cô không thể trả lời rằng thấy anh không có nhà thì có chút hụt hẫng được.

Nhiệt độ trên mặt Minh Yểu vẫn chưa tan hết, cô gãi nhẹ vào mu bàn tay của Nguyên Dã, “Không phải là không vui.”

“Cảm ơn anh nhé.” Minh Yểu nói xong lập tức chạy thẳng lên tầng ba.

Là vì ăn cơm với mình rất vui sao?

Nguyên Dã giơ tay che mắt, cười khẽ.

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Yểu: Tôi không có… anh… anh mơ à:)

Nguyên Dã: Ai nói bên tôi không lạc quan? Tôi rất ngoan, hoàn toàn khác hai người kia [mặt nghiêm túc]

Lục Tinh Nguyên:???

Chia sẻ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK