• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tinh Nguyên về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm. Cậu vẫn còn kiểm soát được, đi một vòng KTV thấy không thú vị thì vội vàng về ngay. 

“Cậu thích Cao Linh Vũ thì cứ đi theo đuổi, sao phải nhờ tớ giúp?” Lục Tinh Nguyên vừa thay giày vừa nhắn tin trả lời bạn thân Khương Bách Trần.

Cao Linh Vũ đã bám theo cậu ấy không phải chỉ một hai ngày, vừa nãy còn dính chặt lấy cậu ấy nói chuyện. 

Lục Tinh Nguyên cảm thấy phiền phức, nếu không phải vì mặt mũi của Khương Bách Trần, cậu ấy đã trở mặt với Cao Linh Vũ từ lâu rồi.

Đầu dây bên kia, Khương Bách Trần đáp lại rất nhanh, giọng nói mang vài phần vội vã của tuổi dậy thì qua loa phóng thanh truyền khắp phòng: 

“Cậu không giúp tớ nói chuyện, cô ấy chịu đi ra ngoài với tớ à?”

Lục Tinh Nguyên nghe xong cảm thấy Khương Bách Trần đúng là đồ ngốc. Cậu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì bị Nguyên Dã đang chuẩn bị lên lầu nhìn thấy.

“Trưởng thành rồi à?” Nguyên Dã nhướng mày nhìn Lục Tinh Nguyên, ánh mắt cười cười làm Lục Tinh Nguyên cảm thấy da đầu tê rần.

“Cậu không biết Cao Linh Vũ sao? Từ nhỏ đã rất phiền phức…” Giọng Lục Tinh Nguyên khàn khàn, nói với giọng bối rối.

Cậu không đối phó nổi với chiêu nũng nịu của mấy cô gái, hồi nhỏ đã không ít lần bị người lớn trách mắng vì Cao Linh Vũ. Lớn lên rồi thì đỡ hơn chút, Lục Tinh Nguyên tự nhận mình đã rất kiên nhẫn, nhưng Cao Linh Vũ thì không thấy quan tài không đổ lệ.

Cậu phải làm sao đây? 

Cậu cũng rất tuyệt vọng đấy chứ?

“Tôi thật sự không biết.” Nguyên Dã không quan tâm tới chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ, cười nhạo một tiếng rồi quay đầu đi.

“Sao có thể? Cậu còn quen anh rể của Cao Linh Vũ mà, chính là người tên Vệ Tranh ấy.” Lục Tinh Nguyên chạy theo như cái đuôi nhỏ bám sau Nguyên Dã, “Ôi cậu không thích uống sữa mà?”

Lục Tinh Nguyên tự biên tự diễn, đến khi Nguyên Dã lên lầu ba mới nhận ra, “Chị con chưa ngủ sao?”

Minh Yểu ngủ sớm hơn họ nhiều, thường là khoảng mười một giờ đã ngủ rồi. 

Lục Tinh Nguyên nghĩ đến điều này, bước chân dừng lại, “Ủa? Con vừa về lúc mấy giờ ấy nhỉ?”

Cậu mới hẹn Minh Yểu là sẽ về trước mười hai giờ, nhân tiện còn đặt ra giờ giới nghiêm, nếu ngủ ở đây thì giờ giới nghiêm là mười giờ rưỡi.

“Cháu quá giờ rồi.” Nguyên Dã đi thẳng, giọng không nhanh không chậm, “Tôi sẽ nói với chị cháu.”

Lục Tinh Nguyên:?

“Cậu ơi, con khuyên cậu nên tử tế một chút đi.” Lục Tinh Nguyên nhíu mày, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn thời gian trò chuyện với Khương Bách Trần, “Con rõ ràng về nhà lúc hai mươi chín phút!”

Trong lúc nói chuyện, Nguyên Dã đã đến trước cửa phòng Minh Yểu.

Lục Tinh Nguyên thấy trước khi gõ cửa thì anh quay lại nhìn mình, nhướng mày hỏi lại: “Cháu nói hai mươi chín phút là thế này à?”

“…” Lục Tinh Nguyên nghẹn lời, thật sự không có cách nào phản bác.

Cậu ấy cảm thấy hơi uất ức, nghĩ mãi vẫn cảm thấy không thể để Nguyên Dã mách lẻo. 

Vì vậy, khi Minh Yểu vừa mở cửa, đã thấy một bóng đen lao về phía mình.

“Sao thế?” Cánh tay Minh Yểu bị Lục Tinh Nguyên ôm chặt.

Cô cúi đầu, cười khẽ xoa đầu cậu ấy, “Không phải bị ai bắt nạt chứ?”

Lục Tinh Nguyên lắc đầu.

Cậu ngẩng đầu, thì thầm vào tai Minh Yểu: “Chị ơi, em về trước mười giờ rưỡi mà.”

Nguyên Dã yên lặng nhìn Lục Tinh Nguyên giả vờ dễ thương, thấy cậu nói xong lập tức kéo người ra khỏi Minh Yểu.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi hả?” Đôi mắt đen của Nguyên Dã như có băng giá.

Lục Tinh Nguyên ngượng ngùng cười cười, “Làm sao cậu lại quên tuổi của cháu mình thế?”

Minh Yểu rất hứng thú với màn combat của cặp cậu cháu này. Nhưng khi thấy Nguyên Dã nghiêm mặt, cô cũng không nỡ để Lục Tinh Nguyên bị mắng, bèn cười xoa dịu, “Coi như hôm nay em đã qua cửa rồi, tối nhớ ngủ sớm nhé.”

“Vâng ạ.” Lục Tinh Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, ở nơi Minh Yểu không nhìn thấy, cậu chàng lén làm mặt xấu với Nguyên Dã.

Nguyên Dã không thèm để ý tới Lục Tinh Nguyên. Anh tiến lên một bước, đặt ly sữa vào tay Minh Yểu, “Mai em có tiết à?”

“Ừ.” Minh Yểu sững sờ gật đầu.

Ngón tay anh chạm vào mu bàn tay cô, chỉ để lại ly sữa ấm trong lòng bàn tay.

“Vậy em nghỉ sớm đi.” Nguyên Dã xoa xoa ngón tay, giọng nhẹ nhàng, “Ngủ ngon.”

Lục Tinh Nguyên đảo đảo mắt, bỗng cảm thấy bầu không khí giữa cậu út và chị gái có chút không đúng.

“Đi nào.” Tiếc là cậu còn chưa kịp suy nghĩ ra kết luận cụ thể đã bị Nguyên Dã lôi đi.

“Ơ? Cậu kéo con làm gì?” Lục Tinh Nguyên chưa kịp phản ứng.

Bị Nguyên Dã kéo đi, cậu vẫn không quên quay lại chào Minh Yểu, “Chị ơi ngủ ngon nha, em chắc chắn sẽ ngủ trước mười hai giờ.”

Minh Yểu cười vẫy tay chào Lục Tinh Nguyên, để sự ấm áp lan tỏa trong lòng, cô thậm chí cảm thấy Nguyên Dã kỳ quặc cũng đáng yêu đôi chút.



Sáng hôm sau là thứ bảy, theo lý thì cả Lục Tinh Nguyên và Nguyên Dã đều được nghỉ.

Lục Tinh Nguyên ngủ một mạch đến chín giờ, còn Nguyên Dã lại dậy sớm hơn thường ngày. Anh chạy quanh Cộng Giang Viên ba vòng, về tắm xong thì chuẩn bị bữa sáng cho Minh Yểu.

Nồi cháo yến mạch táo đỏ tỏa hương ngọt ngào.

Trong phòng bếp, Nguyên Dã mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội, lộ ra áo thun đen bên trong, thiết kế hở ngực khiến anh trông không quá u ám. Anh cúi đầu khuấy cháo, tóc rối tự nhiên che trước trán, đôi mắt dài hẹp ẩn sâu dưới xương mày, dáng vẻ rất chăm chú.

“Có việc gì thế?” Nguyên Dã đeo tai nghe không dây, đang nói chuyện với Cố Mân Hựu ở đầu dây bên kia.

Cố Mân Hựu hiếm khi dậy sớm như vậy.

Tối qua anh ta vui vẻ ở nhà bạn gái (tình nhân), ai ngờ sáng sớm cô em gái không biết về từ lúc nào.

Về thì về, Cố Mân Hựu cũng không để tâm lắm. Nhưng cô bạn gái mới lại ném anh ta ra ngoài ban công, dù có đang ở trong biệt thự cũng không thể đối xử với anh ta như thế chứ?

Anh ta còn chưa mặc quần áo xong đâu!

Cố Mân Hựu phong lưu nhiều năm như vậy, chưa từng chịu thiệt thế này, vậy nên anh ta vừa mặc đại bộ đồ đã gọi điện ngay cho Nguyên Dã.

Dù sao giờ này cũng chỉ có mỗi Nguyên Dã là đã thức dậy thôi.

“Cậu thật sự không đến đón tôi?” Cố Mân Hựu ngồi co ro ở góc tường, mặt mếu máo nói với Nguyên Dã, “Chìa khóa xe của tôi để quên trong nhà cô ấy rồi.”

“Cậu không tự gọi xe về được à?” Nguyên Dã đặt muỗng xuống, nói với vẻ ghét bỏ.

Cố Mân Hựu nghe xong càng uể oải, “Ở nơi hẻo lánh thế này, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, cậu không đến thì tôi mất hết danh tiếng mất…”

“Cậu có thời gian gọi điện cho tôi thì chắc tài xế taxi đã đến nơi rồi.” Nguyên Dã không hề dao động.

“Mới sáng sớm cậu đừng lạnh lùng thế, hay là tôi làm phiền cậu rồi?” Cố Mân Hựu than thở, lập tức chuyển sang chế độ tám chuyện, “Không đúng, giờ này Minh Yểu đang chuẩn bị đi học đúng không?”

Nguyên Dã cười nhạt, “Cậu rảnh lắm à?”

“Không phải tôi đang chờ cậu tới sao?” Cố Mân Hựu nhặt một cành cây, chán nản vẽ vòng tròn trên mặt đất, “Đúng là đang rất rảnh.”

“Được rồi.” Nguyên Dã cuối cùng cũng không thể bỏ mặc anh ta, “Tôi sẽ bảo Lộ Túy đến đón cậu.”

Theo lý thì giờ này Lộ Túy chắc còn đang ngủ nhưng khi Nguyên Dã gọi qua, chỉ mất vài giây đã bắt máy. Anh cũng không nói nhiều, báo địa chỉ của Cố Mân Hựu rồi cúp máy.

Hai cuộc gọi trước sau chưa đến năm phút.

Nguyên Dã tháo tai nghe, quyết định lên lầu xem Minh Yểu đã dậy chưa. Tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên qua cửa gỗ truyền vào phòng ngủ.

Hôm nay Minh Yểu dậy muộn hơn bình thường, cô vào phòng thay đồ, không để ý đến tiếng gõ cửa bên ngoài. Đến khi ra ngoài đeo băng đô để rửa mặt, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Cậu út?” Minh Yểu ngơ ngác chớp mắt, mặt còn vẻ mệt mỏi.

Tai thỏ trên đầu cô cụp xuống, giọng nhẹ nhàng, âm thanh ngọt ngào khiến tim người nghe rung động.

“Ngủ quên à?” Nguyên Dã mím môi, ánh mắt dịu dàng không tả nổi.

Anh hiếm khi thấy cô không phòng bị như thế, nhịp tim dần vượt quá tần số bình thường.

“Ừm.” Minh Yểu ngay lập tức tỉnh táo khi nghe thấy giọng Nguyên Dã.

Cô nghĩ Nguyên Dã đến để giục cô, vội vàng nói: “Tôi rửa mặt xong sẽ ra ngay, rất nhanh thôi.”

“Không cần vội.” Nguyên Dã cười xoa đầu Minh Yểu.

Sợ cô không thoải mái, anh nhanh chóng rút tay lại, “Ăn xong rồi tôi đưa em đi học.”

Minh Yểu cảm thấy hôm nay Nguyên Dã cực kỳ dễ tính. Cô gật đầu, thấy anh đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, quay vào nhà vệ sinh.

Mặc dù Nguyên Dã đã nói vậy nhưng cô vẫn tăng tốc, nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu.

Trong nhà ăn tràn ngập hương vị của nhiều món ăn.Bàn ăn bằng gỗ bày đầy món ăn sáng theo sở thích của Minh Yểu, nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng.

Nguyên Dã đã múc sẵn cháo, khi cô ngồi xuống thì cháo vừa đủ ấm để ăn.

“Tiểu Nguyên còn ngủ à?” Minh Yểu nếm thử cháo, hạnh phúc nheo mắt lại.

Cô phát hiện Nguyên Dã còn tỉ mỉ hơn mình nghĩ. Ví dụ như anh biết rõ khẩu vị trà sữa của cô, mỗi bữa ăn cũng đều chuẩn bị toàn là món cô thích.

Cô bắt đầu ghen tị với Lục Tinh Nguyên có một người cậu như vậy lắm đấy. Dù thỉnh thoảng cô cũng gọi theo đứa em trai nhưng mối quan hệ của họ nói có thì cũng gượng ép, nói không thì cũng không hẳn.

Anh có thể tiện thể chăm sóc cô, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Minh Yểu nghĩ như vậy, hoàn toàn quên mất trước khi cô đến đây, cả năm Nguyên Dã cũng chẳng nấu ăn được mấy lần.

“Ừ.” Nguyên Dã gật đầu, “Ngày mai bảo nó dậy sớm chạy bộ.”

Anh đập vỡ một quả trứng, ngón tay thon dài trắng trẻo nhanh chóng bóc vỏ trứng.

Trước mắt Minh Yểu lóe lên, trên đĩa đã có thêm một quả trứng trắng mịn. Cô định cảm ơn Nguyên Dã, nhưng lời anh nói hôm qua lại vang lên trong đầu.

Cô nghĩ, cũng cảm thấy luôn cảm ơn thì quá xa lạ, chi bằng tìm cơ hội xem có thể báo đáp anh được không.

Không thì trả lại tiền cũng tốt.

Nguyên Dã thấy cô không quá khách sáo, tưởng lời mình nói đã có tác dụng, nhưng nếu biết Minh Yểu nghĩ như vậy chắc anh tức đến chết.

“Sau giờ học nhớ về sớm nhé.” Nguyên Dã đưa Minh Yểu đến cổng trường, dặn dò như bà mẹ già.

Minh Yểu không hiểu ý anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Cô xuống xe, dáng vẻ thiếu nữ xinh xắn hòa vào mùa hè. Gió nhẹ thổi mái tóc dài chưa buộc của cô, ánh nắng nhuộm vàng, biến hóa ra những phong cảnh khác nhau.

Dù cách một đám đông, anh vẫn nhìn thấy cô ngay lập tức.

Có những tình cảm, một khi đã nảy mầm thì sẽ như cỏ dại mà mọc lên điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK