• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng Sáu, cái nóng như thiêu đốt bao trùm cả thành phố.

Lục Tinh Nguyên vừa về đến nhà đã thở phào nhẹ nhõm, vứt cặp xuống nằm dài trên ghế sofa, “Thời tiết quái quỷ gì mà nóng thế này, biết thế đã để chú Trần đưa về rồi.”

Chiếc điều hòa trung tâm trong phòng khách đang làm việc chăm chỉ, Lục Tinh Nguyên vẫn chưa thấy đủ, còn bật cả quạt đứng lên. Gió mát thổi bay những sợi tóc lòa xòa trước trán, cậu thiếu niên thoải mái giãn lông mày, dáng vẻ ấy trông khá giống Minh Yểu.

Nguyên Dã về nhà sau Lục Tinh Nguyên một bước. Anh bước tới đá nhẹ vào chân cậu ấy, giả vờ hỏi một cách vô tình, “Chị cháu đâu?”

Tìm chị cậu ấy à?

Lục Tinh Nguyên nghĩ bụng mình chẳng thèm quan tâm anh. 

Từ khi phát hiện Nguyên Dã có tình cảm với Minh Yểu, Lục Tinh Nguyên cứ cảm thấy bực bội không kiềm chế được. Tối qua cậu ấy suy nghĩ cả đêm, trằn trọc vì những việc ngu ngốc mình từng làm.

“Cháu đang giận gì vậy?” Nguyên Dã thấy Lục Tinh Nguyên tỏ ra khó chịu, chỉ nghĩ cậu ấy bị kích thích gì đó.

“Hừ.” Lục Tinh Nguyên nghe xong lập tức hừ lạnh một tiếng.

Cậu ấy liếc Nguyên Dã một cái, nhìn khuôn mặt trẻ trung điển trai ấy không hiểu sao càng nhìn càng thấy bực bội.

Thế là Lục Tinh Nguyên cố tình chọc tức anh, “Dạo này sao cậu không đi xem mắt?”

Nếu vậy, cậu út sẽ không suốt ngày “bám” lấy chị cậu ấy nữa.

Nguyên Dã ngửi thấy mùi không có ý tốt, không biết Lục Tinh Nguyên lấy dũng khí từ đâu ra.

Anh nghiêng đầu, cười đầy ẩn ý, “Cháu muốn nói gì?”

Đương nhiên là muốn cậu út tránh xa chị con ra. Lục Tinh Nguyên nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, khuôn mặt non nớt nhăn nhó.

“Sao? Tôi làm cháu tức giận chuyện gì à?” Nguyên Dã hứng thú nhướng mày.

Hôm qua thằng nhóc này còn cố tình dùng Trình Tỉ để thử anh, tưởng anh không nhìn ra sao? Được rồi, lúc đó đúng là không nhận ra, đến khi về gặp Minh Yểu mới biết hết mọi chuyện.

Căn bản chẳng có chuyện gì liên quan đến Trình Tỉ cả.

“…Không có.” Lục Tinh Nguyên buồn bực trả lời.

Cậu vẫn không chịu nói nhiều, tiếc là chưa học được tính cách điềm nhiên như núi Thái Sơn đổ mà mặt không đổi sắc của ai kia, biểu cảm trên mặt đã sớm bán đứng cậu ấy.

Nguyên Dã buồn cười đưa tay véo hai má Lục Tinh Nguyên, “Đừng nói bậy với chị cháu, biết chưa?”

Lục Tinh Nguyên:?

Cậu út đang ám chỉ gì vậy?

Lục Tinh Nguyên tức tối nắm lấy tay Nguyên Dã định đẩy ra, lời nói ra lại biến dạng, “Cậu đang lói gì coăn nghe khum hỉu?”

Nguyên Dã vỗ vỗ má Lục Tinh Nguyên đầy ẩn ý, “Nghe không hiểu thì thôi.”

“Cậu út, sao cậu lại như vậy?” Lục Tinh Nguyên nhíu mày nhìn Nguyên Dã, bất mãn tố cáo, “Cậu mà còn thế nữa, có tin con sẽ mách chị không? Xem cậu còn…”

“Hai người về rồi à?” Minh Yểu từ trên lầu bước xuống, thấy cảnh hai cậu cháu thân mật trên ghế sofa, mỉm cười nói.

“Ừ.” Nguyên Dã nghe tiếng lập tức thu tay lại, quay sang hỏi Minh Yểu: “Tối nay muốn ăn gì?”

Minh Yểu thấy họ mới về chưa bao lâu.

Trời quá nóng khiến cô không có hứng ăn, cũng không quá cầu kỳ, “Tôi ăn gì cũng được.”

“Con muốn ăn sushi.” Lục Tinh Nguyên xoa mặt, tỏ vẻ đáng thương nhìn Nguyên Dã, “Gọi thêm trà sữa nữa.”

Nguyên Dã không thèm nhìn cậu ấy, chỉ tập trung quan sát phản ứng của Minh Yểu, “Muốn ăn sushi không?”

“Có muốn không chị?” Lục Tinh Nguyên cảm thấy mình hơi tủi thân, đáng thương nhìn Minh Yểu.

“Vừa nãy không phải còn cứng rắn lắm sao?” Minh Yểu chưa kịp trả lời, Nguyên Dã đã liếc Lục Tinh Nguyên một cái.

Lục Tinh Nguyên không thèm để ý anh.

Minh Yểu nhìn rồi bật cười, hợp tác nói: “Tôi cũng muốn ăn sushi.”

Thế là xong chuyện.

Lục Tinh Nguyên thấm thía hiểu được thế nào là có người yêu quên cháu, đến giờ cậu ấy không còn là bé cưng của cậu út nữa. 

Nhưng cậu biết làm sao được? 

Nếu đối tượng là chị gái cậu, có lẽ cậu ấy nên vui vì có cậu út cưng chiều chị? Dù cậu đã thấm thía rất đau câu nói có người yêu quên cháu.

Nếu đối tượng là Minh Yểu thì cậu ấy cũng không thể nói được lời nào. Dù sao có cậu út cưng chiều chị gái thì dường như cũng không tệ?

Huống chi ngày mai chị còn thi đại học, cậu vẫn phải để ý cậu út mới được.

Cậu còn chưa đồng ý cuộc hôn nhân này đâu 

“Cháu tự gọi đi.” Nguyên Dã không biết Lục Tinh Nguyên đang nghĩ gì, ném điện thoại cho thằng cháu trời đánh.

Anh chợt nhận ra nếu có Lục Tinh Nguyên đi cùng, Minh Yểu sẽ không tìm cách trả lại tiền cho anh.

Nói thật, anh theo đuổi người hơi thất bại, người ta có khi còn không biết anh đang nghĩ gì. May là vài ngày nữa là thi xong rồi, nếu không, anh dù không nghẹn chết cũng tức chết.

Hai cậu cháu có tâm tư khác nhau, khi ăn cũng ít giao lưu, mỗi người tự chơi điện thoại của mình.

Minh Yểu vui vẻ hút trà sữa, nhìn Tiết Linh Tử online than thở từ xa.

“Đang ăn cơm thì đừng nhìn điện thoại.” Nguyên Dã ngồi đối diện Minh Yểu, gõ bàn nói.

Không biết cô đang nói chuyện với ai mà vui thế, khiến anh bỗng cảm thấy bực bội.

Minh Yểu, Lục Tinh Nguyên:???

Xin hỏi vừa rồi anh/ cậu út là nhìn cái gì đấy?

“Tôi ăn xong rồi.” Nguyên Dã giả vờ không thấy sự nghi hoặc của họ, đường hoàng nói.

“…” Okay fine.

Minh Yểu nghe lời đặt điện thoại xuống, nhưng cô cũng ăn gần xong rồi, gắp một miếng sushi đậu phụ xong cũng thu dọn đũa.

Lục Tinh Nguyên đảo mắt, vẻ mặt mong đợi nói với Nguyên Dã: “Cậu út mai chúng ta cùng đưa chị đi thi nhé?”

Cậu ấy hỏi như câu hỏi, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.

“Không cần phiền vậy đâu.” Minh Yểu có chút đau đầu nói. Từ khi chuyển đến đây, cô đã phiền Nguyên Dã nhiều quá mà anh cũng không tránh né.

Giờ cô không chắc anh chỉ đơn thuần là người tốt bụng hay thế nào nữa rồi. Chẳng lẽ không biết thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi dễ nghĩ lung tung nhất sao? 

Mà họa sĩ truyện tranh thiếu nữ lại càng như vậy.

“Ừ.” Nguyên Dã thản nhiên nhận lời trợ giúp của Lục Tinh Nguyên.

“Vậy quyết định thế đi.” Lục Tinh Nguyên kết luận.

Minh Yểu bị cậu cháu kia đặt đâu phải ngồi đó, nhưng cô biết mình không thể cố chấp chống lại họ nên vội thu dọn bàn ăn rồi chạy đi.

Sau khi cô đi, bầu không khí trong phòng ăn thay đổi.

Cơn giận của Lục Tinh Nguyên chỉ lắng lại một lúc, không nhịn được lại bùng phát, “Cậu út làm người đi được không?”

Thích ai không thích lại thích chị cậu? Dù chị cậu rất tốt nhưng hành vi yêu đương kiểu trâu già gặm cỏ non này cậu thấy rất khinh thường.

“Được.” Nguyên Dã ngẩng đầu, giọng đầy ẩn ý.

“Cậu biết con đang nói gì chứ?” Lục Tinh Nguyên không tin nhìn Nguyên Dã, như thể lần đầu gặp anh.

Nguyên Dã ghét bỏ thốt ra ba chữ: “Tôi mù sao?”

“Vậy cậu thích người khác đi được không?” Lục Tinh Nguyên cố tình hỏi, “Con nhớ cậu với chị chênh nhau sáu bảy tuổi thì phải nhỉ? Khác nhau hai thế hệ thì chưa nói, con thấy chị cũng không mặn mà với cậu lắm đâu?”

Tuổi tác, thế hệ, không được ưa thích.

Đau lòng thay cho cháu trai.

Sắc mặt Nguyên Dã thay đổi, đôi mày chau lại đầy ưu tư, đôi mắt phượng tinh xảo cũng mất đi tinh thần.

“Hay là… cậu bỏ cuộc sớm đi?” Lần đầu tiên Lục Tinh Nguyên thấy Nguyên Dã lộ vẻ mặt này, không hiểu sao lại thấy thiếu tự tin.

Vốn dĩ Lục Tinh Nguyên chỉ muốn thử anh, giờ lại như mình làm sai, rõ ràng điều cậu nói đều là sự thật mà?

“Hừ.” Nguyên Dã cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên lại đổi sang vẻ mặt khác, “Cháu nói lại lần nữa thử xem?”

Rõ ràng anh đang cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo như thể có thể đóng băng người khác, vô cùng sắc bén.

Dạo này Lục Tinh Nguyên thấy quen với vẻ ôn hòa của Nguyên Dã, quên mất tính khí anh lớn thế nào.

Giờ cậu ấy có thể chắc chắn cậu út là thật lòng rồi oa oa oa.

“Con đùa thôi.” Lục Tinh Nguyên rất mạnh mẽ giơ tay lên, “Cậu út diện mạo song toàn, tài năng xuất chúng, gia tài đồ sộ, ai mà không thích chứ?”

Nguyên Dã nghĩ tôi tin cháu chắc.

Lục Tinh Nguyên thấy anh không chấp nhặt mình, lập tức chạy lên lầu hai.

Minh Yểu không biết chuyện gì, đang chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai.

Môn thi đầu tiên là ngữ văn. 

Minh Yểu xem phân tích tác phẩm nổi tiếng rồi thầm học thuộc phần thơ cổ. Cô ngồi trên tấm thảm mềm mại, ôm một cuốn “64 bài thơ cổ thi đại học phải thuộc”, miệng lẩm bẩm: “Cập nhĩ giai lão, lão sử ngã oán. Kỳ tắc hữu ngạn, thấp tắc hữu phán. Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến. Tín thệ đán đán, bất tư kỳ phản. Phản thị bất tư, diệc dĩ yên tai*…”

*Dịch nghĩa

Cùng với anh, đã hẹn ước sống chung đến già.

(Nhưng không ngờ) đến già thì bị chàng phụ bỏ, khiến em phải oán hận.

Sông Kỳ còn có bờ để ngăn nước không cho tràn ra.

Vũng ao chỗ thấp cũng có bờ để giữ nước không cho tràn ra (còn chàng thì cứ phóng túng, không câu thúc tính tình để đến hai lòng ăn ở bạc đen).

Lúc yên vui thưở thơ ấu em còn để trái đào,

Đã cùng nhau nói chuyện vui tươi hoà dịu.

Thì cùng tin lòng nhau mà thề ước rõ ràng.

Em chưa từng nghĩ đến việc phản bội lời thề ước cũ, để đến như thế này.

Việc phản bội cũng không nghĩ đến,

Thì cũng thôi vậy.

Giọng nói ngọt ngào của Minh Yểu rất nhỏ, tốc độ chậm rãi, nghe như đang ngâm thơ.

Nguyên Dã tắm xong lấy một cuốn sách nguyên văn dày trên kệ, ngồi trên ghế sofa nhìn cô.

Anh rất thích bầu không khí yên tĩnh như vậy, nhìn lông mi rung động của cô rất sống động, không nhận ra điện thoại bên cạnh đang ầm ĩ thế nào.

Nhóm chat: Hội nghiên cứu quan tâm học sinh lớp 12

[Lộ Túy: Hu hu hu mai thi đại học rồi căng thẳng quá TAT]

[Cố Mân Hựu: Vũ nữ hữu qua*?]

*Vũ nữ hữu qua (雨女有瓜” (Yǔ nǚ yǒu guā) là một thành ngữ tiếng Trung xuất phát từ mạng xã hội và văn hóa mạng Trung Quốc. Thành ngữ này có nguồn gốc từ việc chơi chữ và sự cố ý viết sai từ để tạo ra âm điệu hài hước. “雨女有瓜” xuất phát từ “语无伦次” (yǔ wú lún cì), có nghĩa là “nói năng lộn xộn”. Do cách viết sai từ và cách đọc giống nhau, “雨女有瓜” trở thành một cách hài hước và dí dỏm để diễn đạt rằng ai đó đang nói năng lộn xộn hoặc không mạch lạc. Trong các cuộc trò chuyện trên mạng, cụm từ này thường được sử dụng để mô tả một tình huống hài hước hoặc kỳ lạ, nơi lời nói của ai đó trở nên vô lý hoặc không có nghĩa.

[Cáo Phụ Thủy Lương: Làm phiền rồi]

[Lộ Túy: Ngữ văn của tao kém lắm không viết được bài thì làm sao đây [niềm vui là của các bạn tôi chẳng có gì cả]]

[Cố Mân Hựu: Trước đây viết thư tình chẳng phải rất hay sao?]

[Cáo Phụ Thủy Lương: Hahaha mày nói bức thư tình bị học thần sửa lỗi rồi dán lên bảng thông báo sao?]

[Lộ Túy: …]

[Lộ Túy: Chúng mày đang nói gì vậy tao không hiểu? Muốn kéo Minh Yểu vào nhóm than thở cùng tao quá]

[Cố Mân Hựu: Mày uống nhiều rồi nên tưởng mình ghê gớm à?]

[Lộ Túy: Tao không phải tao không có đừng nói bậy]

[Cáo Phụ Thủy Lương: Nói chứ, khi nào thì cho tao gặp mặt Minh Yểu?]

Cáo Lãng gửi xong tin này, một lúc lâu sau không ai nói gì, đến khi Nguyên Dã lên trả lời: [Vậy cậu phải chuẩn bị quà gặp mặt]

Minh Yểu lúc học thuộc luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Cô lật sách nguyên văn xem, quay đầu lại thấy Nguyên Dã thì ngẩn ra, trên mặt chỉ thiếu chữ “sao anh ở đây” thôi.

Giờ họ đang ở phòng sinh hoạt chung tầng ba, Nguyên Dã không cần thiết phải lên đây đọc sách.

Anh mặc đồ ở nhà màu nhạt, trên người đầy hương sữa tắm mát lạnh, trông không có vẻ định ra ngoài.

“Em tiếp tục đi.” Nguyên – mặt dày – Dã vẫn giữ dáng vẻ tự nhiên.

Anh thản nhiên nhìn Minh Yểu một cái rồi thu ánh mắt lại, giả vờ chăm chú đọc sách.

“…” Minh Yểu nghẹn lời.

Cô thấy anh có thái độ tự nhiên, chợt nghĩ có phải mình phản ứng quá rồi không, chẳng lẽ anh không phải cố tình lên đây nhìn cô?

Minh Yểu theo phản xạ lắc đầu. Thực ra cô cũng không áp lực lắm, sao gần đây thấy Nguyên Dã và Lục Tinh Nguyên đều kỳ lạ?

Nguyên Dã nghĩ đến lời Lục Tinh Nguyên nói.

Anh chưa từng nghĩ tuổi tác là vấn đề, vấn đề là cô có thích anh không?

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tinh Nguyên: Cậu út diện mạo song toàn, tài năng xuất chúng, gia tài đồ sộ, ai mà không thích chứ?

Minh Yểu: Chị?

Nguyên Dã: Chết lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK