"Đệ đệ à uống gì nữa? Đệ mau đi coi tân nương của đệ đi"- Thượng Quan Phong nói
"Kệ ả ta. Đệ tí nữa sẽ cùng Thanh nhi vui vẻ cho ả ta biết. Hai huynh mau ra đây đi"
"Hai nàng cũng ra chứ? Dù sao cũng là bằng hữu của tân nương mà nhỉ?"- Thượng Quan Khương bỗng dưng lịch sự mời hai nàng. Tuy nhiên tên khốn tam vương gia dám không coi Vân Vân ra gì á? Bực mình mà. Nếu không phải hắn là tam vương gia thì các nàng đã cho cái dép vào mặt từ lâu rồi. Mà nhắc mới nhớ. Vân Vân đợi lâu như vậy rồi mà hắn không đến chắc hẳn là đang tức anh ách đây.
"Ta từ chối. Ta không thích ồn ào"- Kiều Tuyết nói.
"Ai vậy nhị ca?"- Thượng Quan Hàn Kì quay sang hỏi Thượng Quan Khương thì ngay lập tức bị Huyết Tử lườm đến xém lông mày. Hắn tức giận chỉ vào mặt nàng:
"Ngươi nhìn ta vậy là có ý gì?"
Tuy nhiên chẳng ai để ý lời hắn nói cả. Nàng quay sang phía Thượng Quan Phong.
"Hỉ phòng ở đâu vậy Phong?"
"Hả? Nàng đến đó làm gì?"- Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
"Có việc"- Nàng đáp.
"Vậy ta dẫn nàng đi"
"Ừ"
Thượng Quan Hàn Kì ngạc nhiên. Chưa bao giờ có ai dám nói một cách xấc xược như vậy với Phong huynh cả. Đã thế lại còn gọi thẳng tên Phong ra nữa chứ. Trên đời này ngoài hắn, Thượng Quan Khương và hoàng thượng được phép thôi mà. Ai gọi vậy thì ngay lập tức chẳng còn thấy được mặt trời nữa rồi. Vậy sao người này lại được? Người này rốt cuộc là ai mà Phong huynh quan tâm vậy? Chẳng phải huynh ấy không thích nữ nhân lại gần mình hay sao? Thượng Quan Hàn Kì đơ mặt ra khó hiểu.
Đi được một quãng thì Kiều Tuyết bất chợt quay người lại, nhìn chăm chăm Thượng Quan Khương, nàng hỏi:
"Ngươi đi theo làm gì?"
"Ta xem mấy người làm gì ở hỉ phòng người ta thôi"
"Xem làm gì?"
"Thế nàng đi làm gì?"
"Kệ ngươi muốn đi thì đi"
Đến hỉ phòng, Huyết Tử không ngần ngại dơ thẳng chân đạp cánh cửa Rầm một phát trước con mắt ngỡ ngàng của hai người con trai và ánh mắt thản nhiên của một người con gái.