"Vân Vân cậu làm sao vậy?"- Kiều Tuyết chạy lại lay người Hải Vân. Hải Vân ngước ánh mắt mơ hồ lên nhìn nàng, đầu óc quay cuồng.
"Tớ....nóng"- Hải Vân nói một cách khó nhọc.
"Cậu ấy làm sao vậy Tử Tử?"
"Tớ không biết"
Bỗng Thượng Quan Phong đi tới nhấc tay Hải Vân lên bắt mạch. Hắn nói:
"Cô ta chúng xuân dược rồi"
"Xuân dược?"- Kiều Tuyết cùng Huyết Tử tròn mắt ngạc nhiên. Xuân dược sao?
"Phải. Ta vẫn chưa hiểu. Cô ta chỉ uống phải một lượng xuân dược nhỏ nằm trong rượu giao bôi thôi mà. Sao lại có tác dụng mạnh đến như vậy được?"
"À....điều này....tại Vân Vân dị ứng với mấy thuốc này. Mà sao giải được bây giờ?"
Thượng Quan Khương lôi từ trong tay áo ra một bình thuốc giải nhỏ chỉ bằng hai ngón tay cộng lại. Đua cho Kiều Tuyết, hắn nói:
"Cho cô ta uống đi"
Kiều Tuyết cầm lấy lọ thuốc giải, cho Hải Vân uống. Lập tức Hải Vân không còn nóng nữa. Nàng xụi lơ.
"Huynh nha....đào hoa đến mức lúc nào cũng thủ sẵn thuốc giải xuân dược trong người là sao?"- Thượng Quan Phong nói kháy.
"Đệ im đi"- Thượng Quan Khườn lườn lại.
Kiều Tuyết quay lưng về phía Thượng Quan Khương không nói không rằng. Nàng rất muốn cảm ơn hắn một tiếng nhưng mà lòng tự trọng của nàng cùng thói kiêu ngạo lại không cho phép. Cho dù thế nào thì con trai vẫn là con trai mà thôi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Dù gì cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Huyết Tử biết điều đó nên nói:
"Phong! Đại vương gia! Cảm ơn"
"Sao ngươi biết ta là đại vương gia?"- Thượng Quan Khương khó hiểu hỏi. Hắn có nói cho nàng biết hắn là đại vương gia sao?
"Dựa theo thứ bậc"- Kiều Tuyết thay nàng trả lời.
"Thứ bậc?"- Thượng Quan Khương lại thắc mắc.
"Không hiểu sao ngươi lại là đại vương gia được nữa. Ngươi là đần thật hay giả đần vậy? Tân lang hôm nay là tam vương gia. Mà tân lang lại gọi các ngươi là sư huynh thì các ngươi sẽ phải là đại vương gia, nhị vương gia hoặc hoàng thượng rồi. Mà hoàng thượng thì phải giữ thể diện. Ít nhất là phải lịch sự và thông minh hơn các ngươi. Mà Thượng Quan Phong gọi ngươu là huynh thì dĩ nhiên ngươi phải là đại vương gia chứ sao"
"Xin hỏi quý danh vị đại vương gia đây"- Huyết Tử lịch sự. Nàng tốt nhất không nên cư xử như Kiều Tuyết a. Mất đầu như chơi ấy. Từ lúc nàng biết bọn hắn là người hoàng tộc thì nàng đã không còn được tự nhiên mà chửi mắng nữa rồi.
"Ta là Thượng Quan Khương"
Kiều Tuyết ngồi xuống ghế ở phòng tân hôn, nâng chai rượu giao bôi lên nói:
"Vậy ta thỉnh nhị vương gia và tam vương gia chơi một trò chơi"
Nàng định uống thì ngay lập tức Thượng Quan Khương đánh văng chai rượu.
"Chơi thì được nhưng rượu này không được uống"
"Ể....Sao vậy????"- Kiều Tuyết chán nản hỏi.
"Rượu giao bôi nàng uống rồi lấy ai?"- Hắn tự tiếu phi tiếu.
"Không rượu sao chơi?"- Mặt Kiều Tuyết chảy dài ra. Đầy vẻ thất vọng.
"Ta đi lấy cho"- Thượng Quan Phong xung phong.
"Ngươi là nhị vương gia mà. Sao không sai người đi lấy tự lấy chi cho khổ vậy?"- Kiều Tuyết chỉ chỉ.
"Chúng ta chiếm phòng tân hôn của người ta làm chỗ chơi chưa đủ sao mà cậu còn muốn cả làng cả nước biết nữa"- Huyết Tử nhăn mặt.
Tầm một khắc sau, Thượng Quan Phong quay lại, tay ôm năm chai rượu.
"Lấy nhiều vậy? Chắc gì họ đã uống được."- Thượng Quan Khương chỉ tay về phía Huyết Tử và Kiều Tuyết.
Thượng Quan Phong cùng Kiều Tuyết và Huyết Tử cười nhẹ. Nhầm to!!!!