-Đặt cô gái xuống và cút đi!- Vâng, vâng, âm thanh này phát ra từ cái người mà từ nãy đến giờ vẫn đơ như bức tượng, không ai khác ngoài Thượng Quan Khương.
Tên to con rút cái đặc trưng của mình ra khỏi cô gái. Bị làm phiền khi cao hứng, hắn trở nên rất bực mình. Quay sang Kiều Tuyết và Thượng Quan Khương, hắn nói:
-Bọn chó! Tao sẽ xử...-Chưa kịp nói hết câu, đầu hắn đã lìa ra khỏi cổ, ngay đằng sau nơi mà hắn ngã xuống, bóng dáng Thượng Quan Khương ung dung tự tại đóng cây quạt của mình lại. Trên đầu cây quạt là một miếng sắt nhỏ và nhọn, vẫn còn dính máu tươi.
"Nhanh quá!" Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Kiều Tuyết lúc này. Tốc độ ấy, nàng còn không thể nhìn ra, hắn đã làm cách nào vậy? Tốc độ quá kinh khủng. Khoan, hình như huyền khí của hắn là...không gian....mà nhỉ?
Tên to con còn lại thấy đồng bọn mình chết không kịp ngáp như thế nên đâm ra rất sợ hãi. Hắn thả cô gái xuống, để mặc cô ngã sõng soài, quay chân chạy mất.
Tất nhiên, dù hắn có chạy cũng chẳng thể nào thoát nổi lưỡi hái tử thần. Kiều Tuyết vận nội công bay lên trên cao, đáp xuống ngay giữa đầu hắn. Hắn đương nhiên là ngã xuống, và đương nhiên cái tư thế ngã của hắn cũng làm người ta cảm thấy lo sợ. Kiều Tuyết đang đè một chân lên đầu hắn, dùng lực giẫm thật mạnh xuống.
Đừng trách Kiều Tuyết nàng dã man mà có trách thì phải trách tại sao tên Thượng Quan kia lại dành hết phần của nàng. Chỉ còn đúng một tên để xả hận, nàng đương nhiên mạnh tay hơn.
Thượng Quan Khương tiến đến gần cô gái, đưa tay đỡ cô gái dậy, trang phục cô ta giờ xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại. Thượng Quan Khương trố mắt. Cô gái này...quả không tệ....
Cô gái nhanh tay chỉnh đốn y phục, nhìn Thượng Quan Khương bằng ánh mắt biết ơn. Giữa khung cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn ấy, Kiều Tuyết giường như chỉ muốn ói. Gì chứ cái khung cảnh này...Uy Phong.
Nàng lại đột nhiên nhớ đến Uy Phong. Nói gì thì nói, Thượng Quan Khương khá giống Uy Phong.
Đang lúc trầm mặc thì..."CẠCH" Một mảnh gỗ rơi ra từ y phục của người đàn ông đang bị nàng dẫm lên đầu. Nàng cúi xuống, nhặt lên. Cái này là...lệnh bài.
Thượng Quan Khương cùng cô gái vừa bị hiếp dâm kia đang nồng nàn hương vị tình chàng ý thiếp thì bỗng có một giọng nói phũ phàng chen ngang:
-Này, Thượng Quan kia, ngươi nhìn cái này xem.- Kiều Tuyết dơ ra tấm lệnh bài. Thượng Quan Khương nhìn. Tấm lệnh bài này là của công tử con của quan tri huyện. Vậy cái tên nàng vừa giết, hắn là...
Thượng Quan Khương gật gật đầu, xem như đã hiểu ý. Tưởng rằng hắn sẽ đến cái phủ tri huyện làm một trận đại náo rồi đem tất cả tống vào nhà giam như trong các loại tiểu thuyết thì ai ngờ, hắn lại quay sang cô gái kia, dịu dàng hỏi thăm:
-Nhà nàng ở đâu? Ta sẽ đưa nàng về.- Thượng Quan Khương vừa nói xong, cô gái kia lần nữa lại đỏ mặt. Gì chứ đỏ mặt là chuyện đương nhiên. Được vị ân nhân vừa cứu mình, đã thế còn là một bậc anh tuấn lộng lẫy đẹp rạng ngời hỏi thăm, ai mà lại không thích có chứ.
Nhưng mà chẳng hiểu sao, khung cảnh lãng mạn ấy lọt vào mắt Kiều Tuyết thì nàng ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Cái tên Thượng Quan Khương kia biến thanh Thượng Quan Hàn Kì hồi nào vậy? Bây giờ nàng mới biết hắn thích gái à nha. Cứ tưởng hắn là loại trong sáng không vương chút bụi nào chứ. Ai ngờ...chẹp....mà cái sở thích của hắn lại cũng rất lạ kì à nha. Xử nữ thì không thích, lại đi thích phụ nữ đã mất đi lần đầu. Triều đình có một người như vậy làm đại vương gia thì thật hổ thẹn nha.
-Thiếp...thiếp không có nhà.- Cô gái tỏ vẻ đáng thương.
Một lần nữa lại chẳng hiểu sao cái sự đáng thương kia lọt vào mắt Kiều Tuyết thì nàng lại thấy cô ta thật giả tạo. Nàng không tin cô ta không có nhà. Đợi đấy, nàng sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta.
~~~CHUYÊN MỤC HỎI ĐÁP~~~
Câu hỏi: Trong chương này, cô gái bị hiếp được Thượng Quan Khương và Kiều Tuyết cứu đã nói rằng mình không có nhà. Theo các bạn đó là sai hay đúng?
Nhanh tay trả lời nào. Chỉ lấy một bạn thôi nha
~~~GIẢI THƯỞNG SẼ ĐƯỢC TRAO VÀO CHAP NÀO CÓ CÂU TRẢ LỜI~~~