• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó, tại phòng trà:

-Sao Vân Vân vẫn chưa thấy đâu nhỉ?- Kiều Tuyết lo lắng.

-Tới giờ này rồi mà.- Thượng Quan Hàn Kì sốt sắng.

Còn Huyết Tử, nàng vẫn im lặng ngồi một góc. Nàng hiện rất lo lắng cho Hải Vân nhưng không nói ra. Tuy nhiên hơn bất cứ ai, mọi người đều hiểu điều đó.

-Ta sẽ đi tìm cô ta.- Thượng Quan Hàn Kì đứng dậy, vơ vội thanh kiếm bên cạnh, mở cửa phòng trà và đi ra.

-Ê...đợi ta!!! Ta cũng đi tìm cùng.- Kiều Tuyết thấy Thượng Quan Hàn Kì đi ra ngoài thì gọi với theo.

-Ta cũng đi- Thượng Quan Khương cũng đứng dậy. Dù sao mọi người cũng đi hết rồi. Hắn nào có thể ngồi im được nữa.

-Tuyết Tuyết! Đợi tớ cùng đi- Cuối cùng thì Huyết Tử cũng đứng dậy, níu lậy vạt áo của Kiều Tuyết, nói nhỏ. Một phần là vì nàng rất lo lắng cho Hải Vân, phần khác là vì mọi người đi hết chẳng nhẽ lại để nàng và Thượng Quan Phong ở lại một mình hai người trong cái phòng trà kín mít này để đợi à? Nàng không làm được đâu. Nàng đã làm tổn thương hắn rồi. Nàng công nhận là nàng sai. Nhưng mà nàng không thể mở miệng xin lỗi hắn được. Nó vượt quá mức độ mà lòng tự tôn của nàng cho phép.

-Ta đi luôn- Thượng Quan Phong cũng đứng dậy đi cùng. Còn mỗi mình hắn thì ở lại làm quái gì! Mọi người đều đi hết rồi. Hơn nữa Hải Vân cũng là bạn hắn. Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà phải không? (Cẩn thận không bị hiểu lầm)

Cả năm người chạy ra khỏi phòng. Đúng lúc đó, tên hầu bàn đã mang đồ ăn đến. Thấy mọi người chạy đi hết, hắn với theo hỏi:

-Khách Quan! Đồ ăn đã được mang đến. Khách quan đi đâu vậy?

Nhưng trả lời câu hỏi của hắn chỉ là âm thanh của những bước chân dồn dập hướng về phía cửa.

~o0o~

Về phần Hải Vân, nàng đang xem một cái lắc tay rất đẹp, định mua thì đột nhiên nhớ ra mình quên mang theo tiền. Trời ơi là trời! Không có tiền thì nàng xem làm gì không biết nữa. Có mua được đâu mà xem.

Nàng quay lại, định hỏi Huyết Tử và Kiều Tuyết xem có tiền không thì chẳng thấy mọi người đâu. Nàng lo lắng chạy đi tìm. Vì vội quá nên nàng quên trả ông chủ quán cái lắc tay. Ông chủ quán thấy vậy liền chạy theo nàng, gọi:

-Này! Này! Cô nương kia! Cô chưa trả tiền đâu đấy.

Tuy nhiên Hải Vân chẳng nghe thấy gì cả. Tiếng ồn ở khu chợ này át hết đi tiếng của ông chủ quán. Những lời ông chủ quán nói đều bị gió cho bay đi hết cả, không lọt vào tay nàng dù chỉ một chữ.

RẦM

Vì đang chạy mà mải nhìn ngang nhìn ngửa nên nàng đâm phải một thứ gì đó. À không phải là một thứ gì đó mà là một người nào đó. Hắn khá to con, làn da sạm đen. Bên mắt trái của hắn còn có một vết sẹo dài. Nhìn thế nào thì trông hắn cũng giống mấy tên côn đồ mà nàng hay thấy ở trong phim. Nhưng mà nàng là ai cơ chứ? Nàng là Lâm Hải Vân. Từng một thời vang danh trong giới sát thủ bởi tay nghề chế tạo các cỗ máy vũ khí nguy hiểm, đáng sợ đến kinh người. Đương nhiên số người đã chết dưới tay nàng đâu có ít. Nằm mơ mới có chuyện nàng sợ tên này nhá.

Nhưng có một điều làm nàng bất ngờ hơn cả. Hắn chìa tay ra, nở một nụ cười khá là thân thiện với nàng. Thấy vẻ mặt đó của hắn, nàng cũng muốn chìa tay ra. Nhưng mà nàng cũng hơi e dè. Trông hắn như vậy thì phải là du côn chứ. Sao chẳng giống gì hết vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK