"GRAOOOO..." Con thú kia điên cuồng gào lên một tiếng rồi nhanh chóng thành một luồng khói sáng rồi biến mất. Trông nó có vẻ bị thương không hề nhẹ.
-Hắn...hắn lấy thánh thú ra làm bia chắn sao?- Thượng Quan Khương nắm chặt bàn tay. Thật hổ thẹn. Hắn còn không thèm coi Thánh Thú của mình ra cái thể loại trò trống gì.
Từ trên nóc nhà, hắn mỉm cười, nhún chân một cái, cả người hắn biến mất vào hư không: "Hẹn ngày tái ngộ"
Mọi người đều hiểu hắn tạm thời rút lui vì gặp phải Long Vân Hoàng. Nếu không, chắc chắn Thượng Quan Khương cùng các nàng đang bị hắn đùa giỡn rồi.
Huyết Tử thở hắt ra một hơi, nói:
-Về thôi!
-Thượng Quan Phong đâu. Tớ nhớ hắn ta đi cùng cậu mà.- Kiều Tuyết chạy theo Huyết Tử, hỏi.
Nếu để ý kĩ, Thượng Quan Khương đang nắm tay cô gái đi đằng sau thoáng nhíu mày. Kiều Tuyết quan tâm tới đệ đệ hắn từ lúc nào vậy? Sao hắn không biết.
Về tới trọ, Huyết Tử đã đi pha trà. Nàng muốn pha một chút trà cho tỉnh táo lại đã. Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Nàng đi vào trong buồng, được một lúc bỗng nói vọng ra:
-Tuyết Tuyết, Thượng Quan Khương, hai người đi mua chút trà cho tớ.
-Sao lại phải đi cùng hắn ta cơ chứ?- Huyết Tử vừa dứt lời, Kiều Tuyết đã lên tiếng phản bác. Ai chứ tên này thì không bao giờ.
-Tuyết Tuyết, cậu không có kĩ năng Huyền Khí cận chiến. Nếu tiếp tục gặp người như ban nãy thì phải làm sao?- Huyết Tử nhẹ giọng giải thích. Nàng làm thế là vì lo cho Kiều Tuyết thôi mà.
-Vậy đi nhanh thôi còn về.- Thượng Quan Khương nói xong liền cầm tay cô gái kia kéo ra ngoài, còn tốt bụng để lại một câu khiến Kiều Tuyết sôi máu: -Nhanh đi! Lề mề!
-Ngươi....
Thế nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa, Huyết Tử một lần nữa lại lên tiếng, nói như ra lệnh.
-Để cô gái kia lại đi. Đi nhanh còn về. Dẫn đi theo sẽ làm chậm tiến trình.
-Nhưng...-Thượng Quan Khương định nói gì đó, một lần nữa Huyết Tử lại không nhanh không chậm lên tiếng cắt ngang lời hắn nói:
-Ta không ăn thịt cô ta.
Thượng Quan Khương cứng họng. Thôi cũng được. Dù sao Huyết Tử cũng cùng phe.
-Đi nhanh thôi.-Thượng Quan Khương thấy Kiều Tuyết cứ chần chừ chưa muốn đi cùng với hắn, hắn liền nắm tay Kiều Tuyết đi ra. Nói nắm tay là không đúng lắm vì thực chất là hắn đang lôi xềnh xệch Kiều Tuyết thì đúng hơn.
-Bỏ tay ta ra mau.- Đi được một đoạn, Kiều Tuyết tức thì đứng lại, giật tay mình ra khỏi tay Thượng Quan Khương, bực dọc quát.
-Lãnh cô nương, cô bực cái gì chứ?- Thượng Quan Khương cũng chịu hết nổi, lên tiếng mắng lại Kiều Tuyết. Tại nàng, tại nàng đó chứ. Sao hắn biết nàng bực vì gì được? Mà hắn có làm gì sai đâu.
-Lại còn không bực. Này, Thượng Quan Khương, ngươi đừng tưởng ngươi là Vương Gia mà lên tiếng bắt nạt người khác được nhé. Ngươi đừng tưởng ngươi là Vương Gia mà có thể tam thê tứ thiếp nhé. Cả đời này ta ghét nhất là chuyện đó. Còn nữa, ngươi....- Kiều Tuyết không chịu kém cạnh, xổ một tràng dài mà không để ý mình đang ở giữa đường. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về hai chữ "Vương Gia" kia. Không để nàng kịp nói xong, một lần nữa Thượng Quan Khương nắm tay nàng, kéo đi một cách thô bạo.
-Này này ngươi làm cái gì thế?- Đi vào một góc tối nhỏ, Thượng Quan Khương dừng lại. Kiều Tuyết nhanh chóng giật tay mình ra khỏi hắn.
-Cô nói cái gì thì nên để ý tới xung quanh đi. Còn nữa, ta tam thê tứ thiếp hồi nào mà để cô ghét? Ta cùng lắm chỉ mới có một sườn phi bên người. Như thế nào lại là tam thê tứ thiếp?- Thượng Quan Khương tức giận.
-Thế cô ta đó, ngươi quan tâm tới cô ta thế còn gì nữa. Không phải là ngươi đi đến đâu gặp nữ tử nào cũng thế đấy chứ?- Kiều Tuyết không kém cạnh cãi lại.
-Cô ghen sao?- Thượng Quan Khương nhếch môi, ánh nhìn xoáy sâu vào Kiều Tuyết.
-Thèm vào!- Kiều Tuyết khinh bỉ trả lời. Có cho vàng nàng cũng không yêu cái loại như hắn.
-Ta thấy cô ta có gì đó khác lạ.- Thượng Quan Khương dần trở nên bình tĩnh hơn. Hắn dựa lưng vào tường, giải thích cho Kiều Tuyết về hành động của mình.
-Cô ta chỉ là cô gái bình thường.- Tuy giọng điệu đã nguôi ngoai đi phần nào nhưng Kiều Tuyết nàng vẫn không chịu kém cạnh. Nàng liên tục phản bác ý kiến của Thượng Quan Khương.
-Chạm vào cô ta sẽ thấy. Trong cơ thể cô ta có một loại khí gì đó khác lạ. Không mạnh mẽ cuồn cuộn như huyền khí, lại càng không lạnh lẽo man rợ như yêu khí. Nó êm đềm và phẳng lặng. Hơn nữa lại rất dễ dàng nhận ra. Chỉ cần chạm vào cô ta là có cảm giác rồi.- Thượng Quan Khương không thèm cãi nhau với Kiều Tuyết nữa. Hắn nhìn lên trên bầu trời. Có lẽ phải nán lại đây một hai ngày nữa. Đáng lẽ sáng nay phải lên đường khởi hàng rồi nhưng mà không ngờ lại xảy ta nhiều chuyện như vậy. Hy vọng sẽ về kịp trước khi đệ đệ hắn xảy ra chuyện gì.
Đang trầm tư suy nghĩ, bất chợt có một giọng nói vang lên. Không phải của Kiều Tuyết mà càng không phải của Thượng Quan Khương:
-Hai vị có muốn xem bói không?
~~~CHUYÊN MỤC CÂU HỎI
Câu hỏi: Ngắn gọn thôi:3. Các bạn nghĩ Huyết Tử bảo Thượng Quan Khương để cô gái ở lại là có chủ ý hay không?
Nhớ VOTE cho
Chúc các bạn may mắn
~~~CHUYÊN MỤC ĐÁP ÁN CÂU HỎI
-Chúc mừng bạn Akira_Swanr đã trả lời đúng câu hỏi và làm theo đúng thể lệ mà Akame đã đặt ra.
-Hai bạn akitaluna và @Iuanhdoshot. Mình rất vui vì hai bạn không chỉ VOTE cho 6 Chương mà còn VOTE all truyện. Thế nhưng hai bạn không ai trả lời đúng cả:((( mình rất lấy làm tiếc. Hai bạn cố gắng hơn trong lần tới nha.
Cuối cùng là Musawinx11. Nàng trả lời đúng một nửa. Thế nhưng rất tiếc nàng không tuân theo đúng luật của trò chơi. Nàng chỉ VOTE==||. Mà nếu nàng đã VOTE hết từ lâu rồi thì nàng phải thêm chữ: (XONG) sau câu trả lời ==||. Lần sau nàng để ý hơn nha.
~