Thỏ tinh giơ miếng ngọc bội nửa trắng nửa đen trong tay lên, ngơ ngơ ngác ngác: "Sao trên cái này lại có mùi gấu trúc tinh?"
"Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì!" Trúc tinh trợn mắt lườm nó.
Thỏ tinh cất ngọc bội vào trong ngực: "Không phải ngươi với gấu trúc tinh cả đời cũng không thèm qua lại với nhau à?"
"......"
"Không phải ngươi nói chỉ cần ngửi thấy mùi gấu trúc tinh là từ gốc đến ngọn đều khó chịu sao?"
"......"
"Không phải ngươi nói ngươi ghét nhất mấy thứ đồ nửa trắng nửa đen của gấu trúc tinh à?"
Trúc tinh không nhịn nổi nữa, giơ ngón tay nhỏ dài lên vẫy một cái, ngay lập tức thỏ tinh không thể khống chế được cơ thể của mình, bị ép xoay người chạy về phía phòng nhỏ.
Nó vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa đi vừa hét: "Sao ngươi lại có linh thạch của gấu trúc tinh? Này không phải là thứ gấu trúc tinh để dành tặng cho lão bà của hắn à?"