Y đành phải chật vật né tránh: "Ngươi giúp ta trông chừng Đồ Chi, đợi ta trở lại, ta sẽ giải quyết chuyện thiên trần thảo."
Trúc tinh nghe thế liền dừng tay, hoảng sợ nhìn y: "Ngươi biết? Ngươi biết hết?!"
Mỹ nhân nhấp môi: "Đúng vậy, ta biết hết. Cho nên ta muốn ngươi trông chừng y, trước khi ta trở về, không thể để y tới tìm thượng tiên. Lúc trước các ngươi đứng ngoài cửa phòng nói chuyện với nhau, ta nghe hết rồi."
Trúc tinh rùng mình.
Con thỏ ngu ngốc kia rốt cuộc đã cứu về cái thứ gì thế này? Ban nãy nó cảm nhận được xà tức, y là xà tinh sao?
Nó nhìn chằm chằm mỹ nhân bằng ánh mắt phòng bị: "Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi? Nếu mục đích của ngươi là thiên trần thảo, vậy ngay từ đầu ngươi vẫn luôn lừa con thỏ ngu ngốc kia, ngươi lợi dụng nó, lừa gạt nó, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch."
Mỹ nhân nghe thế hai tròng mắt buồn bã: "Ngươi nói không sai. Cho nên ta đã vẽ một phù chú trên trán y, nếu ta không trở về, trong khoảng thời gian ngắn y sẽ không tỉnh lại. Đợi đến khi phù chú mất hiệu lực, y sẽ tự tỉnh, lúc này mọi chuyện hẳn là đã được giải quyết xong."
"Ngươi có ý gì?"
"Chăm sóc y giúp ta, còn có... thay ta nói lời xin lỗi."
"Ngươi..."
Mỹ nhân giơ tay thi triển trận pháp, một màn sương mù đen bốc lên bao kín thân thể y, chỉ chốc sau người đã biến mất.
Làm trúc tinh muốn mắng cũng không được.