Mỹ nhân vẫn là bộ dáng bệnh dở dở ương ương.
Lúc nấu cơm, thỏ tinh còn tranh thủ đi xem y một chút.
Mỹ nhân đứng ở sau bàn sách, múa bút thành văn. Tuy không biết y đang viết gì, nhưng thỏ tinh đoán là chuyện quan trọng, bởi vì mỹ nhân mím chặt môi, mặt mày nghiêm túc.
Bệnh đến xanh xao cũng không che nổi một thân khí thế.
Thỏ tinh đột nhiên co rúm lại.
Nó sợ mỹ nhân lúc này, rồi lại không biết vì sao mình sợ.
Nếu thỏ tinh từng trải nhiều một chút, nó sẽ biết thứ toát ra từ người mỹ nhân là sự yêu dị hình thành do giết chóc, tích tụ bởi huyết nhục xương khô.