Hôm sau nó lấy quần áo mới của mỹ nhân về để y mặc thử.
Thỏ tinh nhìn mỹ nhân khoác bộ đồ đỏ, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, liền vất hết mặt mũi mà say trong sắc đẹp một lần nữa, suýt thì chảy cả dãi.
Hai người lại lên núi. Mới đi không được bao lâu, đột nhiên mặt mỹ nhân trắng bệch, đi thêm một lúc nữa, y bỗng phun ra một ngụm máu đen.
Thỏ tinh hoảng sợ, viền mắt thoái cái đỏ lên: "Ngươi làm sao vậy, ban nãy vẫn còn khoẻ mà."
Mỹ nhân nhéo bàn tay bụ bẫm của thỏ tinh: "Đừng hoảng, ta đã sớm biết sẽ có ngày này."
"Cái gì?"
"Ta trúng một loại độc kỳ lạ. Thuốc giải duy nhất là thiên trần thảo."
Thỏ tinh nghe như sét đánh bên tai, miễn cưỡng cười cười: "Thiên... thiên trần thảo? Cái này, cái này thật ra ta cũng từng nghe qua, nhưng chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, trên núi này không có."
Vẻ mặt thỏ tinh hoảng hốt, trăm sơ ngàn hở.
Mỹ nhân thấy rõ sự lúng túng của thỏ tinh, ngược lại cười nói: "Không cần căng thẳng, ta nói mấy cái đó, đơn giản là vì chúng ta ở bên nhau nhiều ngày như vậy, trong lòng ta có ngươi, chuyện bị bệnh cũng không muốn giấu ngươi mà thôi."