Chỉ thấy khe nứt trên vỏ trứng ngày càng lan rộng, rất nhanh sau đó, chỗ nứt ban đầu bị đỉnh lên.
Nó thấy một con rắn đen nhỏ, trên đầu còn đội mảnh vỏ trứng, ngây thơ ngơ ngác, lại một lần nữa đến với thế giới này.
Thỏ tinh bỗng nhiên cười rộ lên, gõ vỏ trứng trên đầu rắn nhỏ: "Rắn nhỏ, ta là cha con, về sau nhớ phải gọi cha đấy."
Trúc tinh nhìn thỏ tinh như nhìn quái vật: "Ngươi không sao chứ?" Cha? Đây là kiểu chơi mới à?
Thỏ tinh híp mắt: "Ai bảo trước đây y lừa ta, không đòi lại món nợ này ta thiệt quá. Y không nhớ lại nhanh như vậy đâu. Tới lúc nhớ lại rồi, cũng không biết đã gọi ta là cha bao nhiêu năm nữa."
Cứu! Thỏ ngốc biến hư rồi.
Trúc tinh nhìn một thỏ một rắn, vẫn không nhịn được mà cười.
Đối với thỏ tinh mà nói, Mạnh Xà là kiếp nạn của nó. Cho dù có thể biết trước, nó vẫn không hề muốn tránh đi. Mỗi người đều sẽ gặp được một người khiến bản thân trưởng thành, chỉ khác nhau là sự trưởng thành này đau nhiều hay ít, hạnh phúc hoặc không.
———————————————
Câu chuyện đến đây là kết thúc. Mình không tìm được phiên ngoại hay truyện nào khác có liên quan đến bộ này cả, bản đăng trên Tấn Giang cũng bị xoá rồi, nên đây là tất cả đó. Cuộc sống sau này của hai người, chuyện cậu mỹ nhân và thượng tiên, trúc tinh và gấu trúc, cả những chi tiết tác giả chỉ nêu ra mà không giải thích kỹ trong truyện này, người đọc đành phải tự tưởng tượng thôi. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện nhé!