Nó cho là mình lặn lội đường xa mệt mỏi quá nên trở về liền hôn mê bất tỉnh. Cẩn thận kiểm tra người mình trên dưới một lượt, cũng không thấy chỗ nào có vấn đề.
Trong phòng rất yên tĩnh, mỹ nhân thật dịu dàng.
Chỉ là sao cái ôm của mỹ nhân lại càng lạnh hơn ngày trước.
Tới lúc đầu óc hơi tỉnh táo một chút, nó mới giật mình bò dậy, hoảng hốt hỏi mỹ nhân: "Ngươi đã dùng thiên trần thảo chưa? Có đỡ chút nào không?"
Mỹ nhân nhìn nó, khẽ cười: "Mọi chuyện đều ổn, bây giờ không có việc gì nữa rồi."
Thỏ tinh thở ra một hơi, đánh giá mỹ nhân từ trên xuống dưới vài lần.
Tuy sắc mặt mỹ nhân vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng hơi thở của cái chết trên người mỹ nhân đã rút đi rất nhiều.
Thỏ tinh sáp lại, vùi mặt vào cổ mỹ nhân, nhẹ giọng than thở: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Ngươi không có việc gì, thật tốt quá."
Mỹ nhân giơ tay ôm nó, đáy mắt toàn là nhớ nhung: "Ừ, ta không sao nữa rồi."