Người mỹ nhân hơi lạnh. Tay mỹ nhân thật mềm.
Thỏ tinh nghe được mỹ nhân dịu dàng ghé vào tai nó nói nhỏ: "Ân công có vấn đề gì với ta sao? Vì sao cứ vừa thấy ta là bỏ chạy, y như... thỏ con vậy."
Thỏ tinh chấn kinh.
Nó giãy dụa muốn leo xuống.
Mỹ nhân ôm chặt eo không cho nó thoát ra: "Ân công không thích ta đến vậy sao? Ngay cả nhìn một cái cũng không muốn? Thật là khiến người thương tâm mà."
"Không...... Không có."
"Hả?"
"Không phải không thích ngươi."
"Vậy sao mấy ngày qua ân công luôn lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm nói chuyện với ta nữa?"
Thỏ tinh cố gắng xoay eo, bất lực phát hiện mình giãy ra không nổi.
Chỗ xương cụt ngứa quá, đuôi thỏ sắp tòi ra mất rồi.
Thỏ tinh đỏ bừng mặt, gấp muốn chết, dùng hết sức giãy giụa: "Không phải không thích ngươi. Mau buông ta ra, ta không... không thoải mái."
Mỹ nhân nhìn con thỏ con bị chọc đến đỏ mặt trong ngực mình, cảm thấy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên trong suốt bao ngày qua, y gạt chuyện phiền lòng qua một bên, cười đến run cả người.