• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Tế Xuyên nhìn Ỷ Mộng ra sức đẩy mình, chỉ cảm thấy buồn cười, cô gái ngốc này, lẽ nào không biết hàng ngày đều bị bắn vào bên trong sao? Nhưng mà, cô thế này ngược lại đã khơi dậy cảm giác trêu đùa của anh, khóe môi người đàn ông hiện lên một ý cười xấu xa: "Nếu không em thử chủ động hôn tôi, nếu tôi thấy vừa ý thì sẽ bắn ra bên ngoài."

"Chuyện này..." Hàn Ỷ Mộng do dự, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, mái tóc ngày thường anh chải gọn gàng lúc này vì mới tắm xong mà bung xõa lộn xộn, thoạt nhìn ngược lại có vẻ trẻ ra vài tuổi, khiến cô lại lần nữa nhớ đến người anh trai đã mỉm cười với cô bên bờ sông.

Cô gái vừa mới biết yêu, ít nhiều gì trong đêm cũng len lén nhớ đến anh, ảo tưởng được cùng anh yêu đương, cùng anh nắm tay nhau, hôn môi, mỗi lần đến lúc này, cô lập tức cảm thấy cũng có thể tiếp tục chịu đựng cuộc đời đau khổ, lỡ như có thể lại được gặp anh lần nữa thì sao?

Nhưng vì sao, khi bọn họ gặp mặt nhau lần nữa, khi cô thật sự có thể được hôn anh nhưng lại là ở hoàn cảnh này?

Hàn Ỷ Mộng đối diện với ánh mắt trêu đùa của người đàn ông, bên trong đó có chứa sự giễu cợt, có chế nhạo, có khinh miệt, có xem thường, duy nhất không có chứa tình yêu mà cô mong đợi, một chút xíu cũng không có.

“Tôi không làm được." Nước mắt cô rơi xuống, bởi vì mối tình đầu của cô rốt cuộc cũng đã chết, đã mất vào ngay đêm đầu tiên.

Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên một tia ảm đạm, nhưng anh đã quen cất giấu tình cảm, tất nhiên sẽ không để Ỷ Mộng nhận ra, đôi mắt híp lại thành một đường hẹp dài, dưới ánh trăng lộ ra tia sáng nguy hiểm: "Xem ra em gái anh thích được anh bắn tinh dịch vào bên trong hơn, vậy thì để tinh dịch của anh ngập tràn tử cung em đi, nói không chừng tương lai sẽ sinh ra một em bé đáng yêu giống như Ỷ Mộng nha."

Em bé...

"Không, đừng mà, tôi biết rồi, tôi sẽ hôn anh."

Nói đến cùng tại sao cứ phải chống đối anh chứ? Đã biết rõ người đàn ông này sẽ có cách khiến cô khó chịu.

Hàn Ỷ Mộng run rẩy phủ người xuống, đôi môi hơi sưng đỏ khẽ hôn lên.

Cô là cô gái bảo thủ, tới bây giờ tiến triển với Hứa Tư Dương cũng chỉ mức hôn lên má, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn một người, cùng sự ngây ngô sợ sệt, cô chỉ khẽ mổ nhẹ lên môi người đàn ông giống như chạm vào điện, căng thẳng giống tới mức muốn lùi ra sau.

Bàn tay của Giang Tế Xuyên đã đặt sau đầu cô, đẩy nụ hôn này sâu hơn.

"Đưa đầu lưỡi ra." Anh ra lệnh lạnh lùng như băng, nhưng nếu lắng nghe kĩ càng, có thể đủ để nhận thấy hơi thở anh vào lúc này đã trở nên hỗn loạn.

Hàn Ỷ Mộng nhận lệnh vươn đầu lưỡi ra, chiếc lưỡi nhỏ hồng hào mềm mại đáng yêu, người đàn ông không nhịn nổi ngậm vào mút mát, đầu lưỡi của cô ngọt ngào, cả người cô đều là mùi vị ngọt ngào...

Tốc độ cắm rút phía dưới vốn đã thả chậm thì lại tăng thêm tốc độ, thể chất cơ thể khỏe mạnh của người đàn ông đủ khả năng để mỗi lần đều thúc cho cô gái hướng lên thật cao, lần nào gậy th*t cũng chọc vào tận hoa tâm, thúc vào tận miệng tử cung yếu ớt của cô gái.

Hàn Ỷ Mộng bị ôm thật chặt, cơ bản là không có cách nào nhúc nhích, cứ như thế dưới một trận mưa gió vần vũ, cuối cùng Giang Tế Xuyên cũng phóng thích bản thân.

Một luồng tinh dịch nóng hổi bắn vào huyệt nhỏ của Ỷ Mộng, độ ấm nóng đó khiến cả huyệt nhỏ của cô bắt đầu co giật, dâm dịch nhóp nhép phóng ra từ nơi sâu thẳm hòa cùng một chỗ với dòng tinh dịch, men theo gậy th*t mềm được một nửa của người đàn ông và chảy xuống dưới.

"Huyệt nhỏ của em quả thật rất sướng, anh bất cẩn bắn vào trong mất rồi, nhưng mà, Ỷ Mộng à em cũng đã lên đỉnh mà đúng không? Phải rồi, tối nào em cũng bị anh bắn vào trong, có lẽ em đã quen rồi." Giang Tế Xuyên từ từ rút ra khỏi người em gái, lau chùi cơ thể qua loa xong thì xuống giường.

"Biểu hiện rất tốt, anh thấy đêm nay làm đến đây thôi, ngủ ngon nha." Người đàn ông mặc đồ ngủ vào, sau khi đóng cửa thì rời đi.

Tất cả cứ như chưa hề xảy ra, đêm tối hoang đường dâm loạn này rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Hàn Ỷ Mộng nằm trên giường, cả người mềm oặt yếu ớt. Lời nói khi nãy của Giang Tế Xuyên nghĩa là gì? Cô cũng đã làm đến bước này rồi, lẽ nào anh ta còn chưa chịu buông tay?

Còn có... cô phải làm như thế nào mới ổn thỏa với cái thân thể dâm đãng này đây?

Cứ như vậy, Hàn Ỷ Mộng đã say sưa chìm vào giấc ngủ, không hề có bất kỳ chuẩn bị gì về tình huống này trong tương lai.

(Lời tác giả: Thật ra anh Xuyên không phải người xấu đâu...)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK