Nói đến cô tiểu thư lá ngọc cành vàng của tập đoàn Thịnh Nghiệp, đúng thật là làm cho người ta chán ghét mà. Tự cho mình đúng rồi gọi điện thoại đến, nói là không ngại bên cạnh chồng tương lai có một hai cô gái nào đó."
"Cô không ngại nhưng tôi ngại. Trong lòng tôi đã có người rồi, cô Thịnh à, xin cô hãy tự trọng." Anh nói xong thì cúp máy, đó là sự nhẫn nại cuối cùng anh dành cho cô gái này, rồi sau đó trực tiếp kéo Thịnh Tử Kỳ cho vào blacklist.
Kết quả là có một màn phê bình trên bàn ăn ngày hôm nay, nhưng mà cũng may, lúc nãy anh đến phòng sách của bố, nói với bố chuyện mình đã có người yêu, mặc dù Giang Văn Khiêm kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ rằng con trai mình sẽ dùng câu chuyện này để lừa gạt mình, trong thời gian ngắn sẽ không làm khó cho anh nữa.
Giải quyết xong một vấn đề nan giải, vẫn còn một vấn đề khác đang chờ. Giang Tế Xuyên thở dài, nghĩ đến hôm nay em gái đã né tránh ánh mắt anh mấy lần, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, xem ra vẫn nên đi dỗ dành cô bé này.
Khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Hàn Ỷ Mộng đang nằm trên giường ngẩn ngơ, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói.
"Ỷ Mộng, em ngủ rồi sao?" Người đàn ông đứng ngoài cửa nhỏ giọng lên tiếng, giống như sợ làm ồn đến cô.
Cô gái không nói chuyện, xoay người kéo chăn lên, bao bọc cả người mình lại. Cô bây giờ không muốn gặp mặt anh.
Giang Tế Xuyên không nghe thấy tiếng trả lời nên có chút thất vọng, anh hiện tại, thật sự rất muốn ôm Ỷ Mộng vào lòng, hôn cô, an ủi cô, nói cho cô biết anh yêu cô nhường nào, nói với cô rằng cô không cần lo lắng cho tương lai của cả hai, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, trái tim của Giang Tế Xuyên anh đây, mãi mãi chỉ thuộc về một mình cô gái Hà Ỷ Mộng là cô mà thôi.
Đến cuối cùng cũng không nỡ làm ồn đánh thức cô dậy, anh của hiện tại cũng không còn giống như lúc trước, anh từng đồng ý với Ỷ Mộng là sẽ không vào phòng khi cô chưa cho phép, dù gì anh cũng từng có lịch sử là tên vô lại xấu xa.
"Chúc em ngủ ngon nha cục cưng của anh." Anh nói xong thì xoay người về phòng mình.
Giang Tế Xuyên không biết rằng, lúc này đây cô gái đang ở trong phòng khóc như một đứa trẻ.
Hàn Ỷ Mộng quấn mình trong tấm chăn, nước mắt vốn tưởng đã khô kiệt thì lại vỡ đê ào ạt lần nữa.
Giọng nói của anh trai ấm áp biết bao, ấm áp tới mức suýt chút nữa cô lại không cách nào kiềm chế mà sa vào. Nhưng, những lời cô đứng bên ngoài phòng sách nghe thấy giống như gáo nước lạnh tưới từ trên đầu xuống, để chỉ trong nháy mắt cô tỉnh táo lại.
Sau bữa cơm tối, cô lần lữa làm người cuối cùng rồi mới đi lên lầu, khi đi ngang qua phòng sách của bố, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai cha con.
"Giang Tế Xuyên, ngày hôm nay con phải nói rõ cho bố biết vì sao con nhất mực không tiếp xúc với tiểu thư nhà họ Thịnh, con bé ấy có chỗ nào không tốt? Con phải thuyết phục bố, nếu không ngày mai, con tự mình đến nhà con bé ấy." Giọng điệu Giang Văn Khiêm có chút kích động, cách một cánh cửa cũng có thể nhận ra được sự không vui.
Rõ ràng biết nghe lén người khác nói chuyện là không hay, nhưng Ỷ Mộng không dời nổi bước chân, cô cũng muốn nghe một chút, Giang Tế Xuyên sẽ nói ra lý do như thế nào đây? Mối quan hệ của bọn họ không thể phơi ngoài ánh sáng, anh sẽ tìm lý do gì để lấy cự tuyệt?
"Bố, trong lòng con đã có người khác rồi." Trong giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông mang theo cả sự kiên định: "Có một cô gái, con đã yêu cô ấy bốn năm rồi, trái tim này của con cũng không thể nào chứa thêm một ai khác."
Giang Văn Khiêm hơi nghi ngờ: "Là... con gái nhà ai?"
"Bố, chờ đến khi cơ hội thích hợp, con sẽ dẫn cô ấy đến trước mặt bố. Cho con thêm chút thời gian có được không ạ?"
"Hu hu hu hu..." Ỷ Mộng ôm lấy tấm chăn, vùi vào trong đó khóc rấm rức.
Thì ra anh thật sự có người mà anh rất yêu, anh lặng lẽ yêu người ấy bốn năm, vậy thì Hàn Ỷ Mộng cô đây là cái gì kia chứ?... Lẽ nào chỉ là người để tập luyện? Để khi tỏ tình với cô gái ấy sẽ không gặp sai lầm?
Trong dạ dày đột ngột trào lên một cơn sóng ào ạt, cô lảo đảo vọt vào Wc, ghé vào bồn vệ sinh nôn ọe một trận, vừa nôn vừa khóc, cô ngẩng đầu, nhìn bản thân chật vật trong gương, cảm thấy mình thật sự vừa đáng thương vừa nực cười.
Đáng thương vì bị người khác xem như thế thân mà không hay không biết, nực cười là vì cô không biết tự lượng sức mình, chính mình thật sự sẽ có được tình yêu của anh trai.
Hàn Ỷ Mộng ngồi trên nền gạch nhà vệ sinh lạnh toát, sờ lên bụng mình, sự tuyệt vọng ngập tràn trong đôi mắt.