"Wow, Ỷ Mộng à, sao mày chỉ mặc đại bộ đồng phục vào thôi mà lại đẹp tới mức này, đúng là làm tao ganh tỵ chết được ~" Trong phòng thay đồ của công ty, Phí Kiều Kiều chống cằm nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy đứa bạn thân này cũng đẹp xinh đẹp động lòng người: "Xem ra, tao phải giúp Hứa Tư Dương trông chừng mày cho kĩ."
"Thật ra, tao và Hứa Tư Dương đã..."
Ỷ Mộng đang muốn giải thích, thì đã bị người khác cắt ngang: "Xí, vậy mà tôi nghe nói khoảng thời gian trước Hứa Tư Dương còn đi tiệc kết bạn nữa kìa, hai người này có phải đã chia tay rồi không vậy?"
Người nói chuyện là nữ sinh chung lớp với Hứa Tư Dương, dáng người cao gầy, da dẻ trắng nõn, mái tóc đen nhánh xõa ở sau lưng,môi đỏ răng trắng, mặt mũi xinh đẹp, chẳng qua, ánh mắt nhìn Hàn Ỷ Mộng không được hữu nghị.
"Cô ăn nói bậy bạ gì đó hả!" Phí Kiều Kiều trước nay là người tính tình nóng nảy, nếu không phải Ỷ Mộng kéo cô lại, có lẽ là đã xông lên trước phun nước bọt đầy mặt người kia rồi.
Cũng may ngay lúc này nhân viên phòng nhân sự đã đến gõ cửa, bảo bọn họ lên tầng ba dự họp, thế mới xem như tránh được một trận sóng gió.
Ỷ Mộng cứ tưởng sự việc như vậy là trôi qua, không ngờ, sau khi sắp xếp công việc, cô gái kia vẫn nhất mực không buông, trong phòng trà nước kéo thêm mấy người cùng nói xấu.
"Tôi thấy í, cái cô họ Hàn tuyệt đối chả phải người tốt lành gì, đừng nhìn mặt cô ta đầy nét ngây thơ, thật ra người như vậy sau lưng càng thích một chân đạp hai thuyền, các cô nhìn cách sắp xếp công việc này, tại sao chúng ta đều được xếp làm người phụ việc cho nhân viên trong bộ phận thông thường, còn cô ta thì được sắp xếp làm thư ký ở phòng tổng giám đốc?"
Cô ta vừa nói vừa nhướng mắt nhìn Hàn Ỷ Mộng, rõ ràng là dáng vẻ khiêu khích: "Cho nên mới nói á, các người đừng vì vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt, người ta đã đi sớm trước chúng ta một bước đả thông quan hệ, rồi chờ đến trước mặt tổng giám đốc Giang giả vờ làm mỹ nhân ngoan hiền."
Cửa phòng tra nước cũng không thèm đóng, cô ta cố ý nâng cao âm thanh, nhất thời cả phòng làm việc đều yên tĩnh, tới cả nhân viên chính thức cũng quay đầu nhìn, chỉ trỏ đoán xem ai là thực tập sinh của phòng thư ký tổng giám đốc.
Phí Kiều Kiều bị sắp xếp làm ở bộ phận điều tra thị trường, đã cùng với người chung bộ phận đi ra ngoài, Hàn Ỷ Mộng một thân một mình, mà tính cách cũng không phải người hiếu thắng, vì vậy chỉ vờ như không nghe thấy những lời chói tai kia, bưng ly đi ra ngoài.
Cô có chút ấn tượng với cô gái này, hình như đã từng bị Hứa Tư Dương từ chối, có lẽ vẫn còn hận thù với cô.
Kết quả đi đến cửa phòng trà nước, cũng không biết là ai bất thình lình đẩy cô một cái, vốn là ở dưới chân không thích hợp mang đôi giày cao gót cho lắm, lúc này đây, cả người Hàn Ỷ Mộng đều ngã về phía trước, cơ bản là không thể nào đứng dậy được, không may còn đụng phải người ở phía trước đang đi thẳng tới, một nửa cà phê trong ly đều đổ hết lên bộ vest màu xanh lam của người kia.
"Giám đốc Tần!" Mọi người xôn xao, chỉ nói Hàn Ỷ Mộng không có vận may tốt, vậy mà đụng trúng cả Tần Thu Diệc, anh ta ghét nhất tay chân lóng ngóng, lúc này người mới xem như đã đụng trúng họng súng.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"Hàn Ỷ Mộng hốt hoảng xin lỗi, ngay cả vết bỏng do cà phê đổ ra tay mình cũng không màng đến, lấy khăn từ trong túi ra lau giúp cho Tần Thu Diệc.
"Cô...Không có việc gì lớn, ngược lại là tay của cô, không bị bỏng chứ?" Tần Thu Diệc vội ho một tiếng, đau lòng nhìn bộ vest của mình, khóc không ra nước mắt, đại tiểu thư ơi, cô có cần phải ngày đầu tiên đến đây làm là đã khiến tôi phải bỏ đi một một bộ đồ không hả?
Thế nhưng trên mặt vẫn duy trì thần thái tinh anh mà giám đốc nên có: "Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi thay bộ đồ rồi sẽ đưa cô đi gặp tổng giám đốc. Phải rồi, mau đi xả nước lạnh để hạ nhiệt, cà phê này... cũng khá là nóng."
"Vâng." Ỷ Mộng áy náy đứng im tại chỗ, mắt nhìn Tần Thu Diệc rời đi.
"Ôi ôi ôi, nhìn thấy chưa, đây chính là chiêu thức của người ta đó, nhảy vào lòng ngực công thêm thiết kế phiền phức nho nhỏ, đàn ông liền trúng chiêu này ngay."
"Phải phải phải, vừa nãy dáng vẻ tổng giám đốc Tần giống như rất thương xót cho cô ta vậy."
"Hai người này chắc không phải đã sớm có gian tình đó chứ?"
"..."
Miệng đời đáng sợ, lần này coi như Hàn Ỷ Mộng đã hiểu được sức mạnh lời nói mạnh cỡ nao, may mà cô không phải người so đo, cô nhẫn nhịn không nổi nóng.
Cũng may Tần Thu Diệc đã nhanh chóng quay lại, dẫn cô đi đến phòng làm việc của chủ tịch.
"Tổng giám đốc chỉ để một mình cô vào." Tần Thu Diệc nói xong thì xoay người rời đi.
Bên trong, chính là phòng làm việc thường ngày của anh trai sao? Ỷ Mộng đẩy cánh cửa nặng nề bước vào, còn chưa đợi cửa đóng lại thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Em yêu, có nhớ anh không?" Giọng nói của người đàn ông cực kỳ thu hút, chỉ nghe thôi nhưng cả người cô đã trở nên khô nóng.