• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi chưa từng mặc đồng phục trước mặt anh." Hàn Ỷ Mộng cố tình nói như vậy, cô lo sợ mình hiểu sai ý của anh, thật anh không hề nhớ tới cô.

Động tác trên tay Giang Tế Xuyên khựng lại, cô gái lại không hề nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phía sau lưng mình lóe lên một tia đau khổ, cô cố chấp hỏi: "Sao anh có thể nhìn thấy dáng vẻ tôi mặc đồng phục chứ hả?"

"Ha ha," Sắc mặt người đàn ôn lại khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo như bình thường, bàn tay bóp ngực cô gái lại tăng thêm chút sức: "Lúc tôi biết được cô em gái ruột như em, em vẫn còn mặc đồng phục đấy thôi."

Tôn nghiêm của người đàn ông không cho phép anh thừa nhận đã yêu cô gái này từ sớm, nhất là khi cô hoàn toàn quên mất dáng vẻ anh từng dịu dàng ấm áp.

Hàn Ỷ Mộng bị đau đến nhíu mày, nhưng tim lại càng đau đớn hơn: "Cho nên anh đã đến sự tồn tại của tôi từ sớm, vậy vì sao phải chờ sau khi tôi thi đại học mới..."

Giang Tế Xuyên kéo cô gái đến bên giường, đẩy cô ngã ra giường, thân hình cao to đè lên trên, quơ tay kéo phần cúp ngực xuống, bộ ngực mềm mại phía trước của Hàn Ỷ Mộng cứ thế mà đường hoàng lộ ra bên ngoài.

"Sớm như thế mà đưa em về thì có tác dụng gì? Em nhỏ như vậy, ăn em rồi có phải đã phạm tội không? Tôi vẫn thích dáng vẻ hiện tại của em, thân hình căng tràn gợi cảm, chỉ nhìn một cái thôi là tôi đã cứng rồi."

Nói xong, người đàn ông liền cúi người, vùi vào khe ngực giữa hai khối thịt mịn mượt của em gái, bàn tay anh gom hai khối ngực lại chung một chỗ, đầu lưỡi du ngoạn giữa hai đỉnh nhũ hoa, chẳng mấy chốc đã liếm láp cho đỉnh nhũ hoa mềm oặt ẹo se cứng dựng thẳng, trông tựa như hoa anh đào kiều diễm nở rộ trong tháng ba.

Nếu tâm ý không có cách nào nghĩ thông suốt, vậy thì dùng thân thể kết hợp để thỏa mãn.

Mà Hàn Ỷ Mộng, lại bị lời nói của anh làm cho chấn động kinh ngạc không nói nên lời, tiếng nói của anh trong trẻo lạnh lùng, tai cô nghe vào lạnh lẽo không khác gì trời đông giá rét, vừa cứng rắn vừa sắc bén, đâm thẳng vào tim cô.

Buồn cười, quá buồn cười, cô vậy mà vẫn mơ hồ chờ đợi câu trả lời của anh, còn tưởng rằng anh sẽ còn nhớ lần gặp đầu tiên đó, thậm chí còn cho rằng Giang Tế Xuyên đang từ từ quay trở lại làm anh trai dịu dàng ấm áp của thời điểm đó, thế nhưng khi sự thật vô tình diễn ra trước mắt cô, cô mới biết bản thân ngây thơ, ngu xuẩn cỡ nào!

Trong cuộc sống suốt một năm cô cho là hạnh phúc kia, tất cả đều là người đàn ông này đã tính kế với cô ngay từ ban đầu... thứ mà anh xem trọng, từ trước tới nay là cơ thể của cô mà thôi.

Hàn Ỷ Mộng yếu ớt nằm trên giường, mặc kệ cho người đàn ông muốn làm gì thì làm trên thân thể cô, nụ hôn trên ngực cô lan tràn, vậy mà vẫn khiến trái tim cô rung động, cô gái vừa âm thầm mắng chửi chính mình không có tiền đồ không có triển vọng, vừa không cách nào kiềm chế được toàn thân đang nóng dần lên dưới sự trêu đùa khiêu khích của anh.

Khi Giang Tế Xuyên đã thưởng thức ngực em gái đủ rồi, anh lật người em gái mình lại, nâng mông của cô tới trước mặt mình, nhúm đuôi thỏ màu trắng mềm mượt như nhung thật là đáng yêu, người đàn ông khẽ vỗ nhẹ lên mông vểnh của cô, từ bên cạnh cầm lấy một món đồ đã chuẩn bị từ sớm.

"Ỷ Mộng, hôm nay anh trai muốn khám phá cúc huyệt của em." Người đàn ông vừa nói vừa so sánh món đồ kia với cặp mông em gái: "Ừm, đại khái cũng vừa đó."

Hàn Ỷ Mộng còn chưa kịp tỉnh lại từ trong cõi lòng tan nát, đã nhìn thấy anh trai trong tay cầm lấy một... củ cà rốt?

Cô còn chưa phản ứng lại, thì Giang Tế Xuyên đã gạt mảnh vải trên mông cô sang một bên, cúc huyệt hồng hào bởi vì căng thẳng mà co rút dữ dội, trong mắt anh thì lại thấy rất đáng yêu.

Củ cà rốt này là được tặng kèm lúc mua bộ đồ nàng thỏ, anh vốn không muốn dùng, dù gì anh cũng không thấy mình biến thái tới trình độ đó, nhưng mà, chính vào ngay lúc nãy, nhìn thấy Ỷ Mộng suýt chút là làm với Hứa Tư Dương, anh đã thay đổi ý định.

Có đôi khi anh cũng không thể giải thích được cái tính chiếm hữu của đàn ông, nói chung anh muốn tất cả mọi nơi trên cơ thể Hàn Ỷ Mộng, ít nhất là lần đầu tiên sẽ thuộc về anh. Có như vậy thì cho dù sau này cô thật sự ở bên cạnh người khác, cũng nhất định không thể quên được người đã chiếm đi lần đầu của cô.

Hàn Ỷ Mộng hốt hoảng bò về phía trước, khóc lóc cầu xin: "Đừng mà anh, chỗ đó không thể được, không thể được..."

Giang Tế Xuyên không nói chuyện, chỉ kéo hai mắt cá chân cô gái trở về, giữa cơn giãy giụa chống cự của cô gái, đã bị củ cà rốt cắm vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK