• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày Giang Tế Xuyên cứ cảm thấy bồn chồn không yên, kết thúc cuộc họp, xử lý xong công việc, anh chạy thật nhanh đến trường của Hàn Ỷ Mộng, gần đây trong tay anh đều đang có mấy dự án đang tiến hành, thời gian rảnh rỗi khá ít, có phải thời gian ở cạnh cô ít đi nên cô bé này mới thấy không vui.

Con gái đều thích ngạc nhiên, vì vậy tổng giám đốc đại nhân lần đầu tiên trong đời bảo Tần Thu Diệc đặt hoa giúp mình, lại đích thân gọi điện thoại đến nhà hàng cao cấp bậc nhất trong thành phố để đặt chỗ, tất cả thỏa đáng xong xuôi, đúng mười một giờ, tổng giám đốc Giang thị Giang Tế Xuyên đúng giờ xuất hiện ngay cổng trường, chờ đợi cô gái của anh.

Vào ngay giờ cao điểm tan học, có bao nhiêu nam sinh nữ sinh đi ngang qua đều không khỏi chậm lại bước chân, giả bộ lơ đãng đi ngang qua anh, để có thể ở gần nhất với người đàn ông "Trên đời khó có dịp gặp được mấy lần."

Dáng người anh cao to, không chỉ có gương mặt anh tuấn đẹp trai, mà ngay cả khí chất cũng ở đẳng cấp hàng đầu, xuyên qua cả đám đông, có một loại cảm giác như hạc giữa bầy gà, chỉ với bó hoa trên tay anh cũng đã khiến anh có thêm vài phần lãng mạn, cả người thoạt nhìn rất giống nam chính từ trong tiểu thuyết lãng mạn bước ra.

Có một nhóm người dường như nhận ra anh, bàn luận xôn xao là kiểu con gái như thế nào mà để một người đàn ông bước khỏi bục cao vinh quang, giống như chàng thiếu niên lần đầu biết yêu đang đứng ở cổng trường chờ đợi cô gái mà mình thầm ngưỡng mộ.

Chính bản thân Giang Tế Xuyên cũng cảm thấy buồn cười, tình yêu thật sự kỳ diệu, anh đã từng khịt mũi coi thường bao nhiêu lần, lúc này đây lại thấy ngọt ngào bấy nhiêu. Nghĩ tới lúc Ỷ Mộng nhìn thấy mình thì sẽ có biểu cảm ngạc nhiên như nào, anh không kiềm chế được khóe môi liền cong lên.

Nhưng mà, cả buổi trưa này, Giang Tế Xuyên chờ không thấy cô gái của anh.

Vai đeo ba lô chạy tới trước mặt anh, vậy mà lại là Hứa Tư Dương bạn trai cũ của Ỷ Mộng.

"Chào anh, anh là anh họ của Ỷ Mộng phải không ạ? Chúng ta từng gặp nhau rồi." Hứa Tư Dương nhìn thấy Giang Tế Xuyên cảm thấy sững sờ trong nháy mắt, nhưng mà rất nhanh, cậu ta giống như có một kiểu hạ quyết tâm, kéo Giang Tế Xuyên sang một bên: "Anh họ, Ỷ Mộng cô ấy..." Lúc này cậu ta mới chú ý đến bó hoa trong tay Giang Tế Xuyên, lời nói tới bên miệng đều nuốt trở ngược vào: "Chuyện này... hiện tại anh có bận không?"

Giang Tế Xuyên là người gì chứ? Nhìn dáng vẻ Hứa Tư Dương sốt ruột gấp gáp, hơn nữa mình ở đây chờ đợi cả hai mươi phút cũng không nhìn thấy Hàn Ỷ Mộng, tất nhiên cũng biết có chuyện gì đó không đúng rồi, anh ném bó hoa trong tay sang một bên, nói với giọng quyết đoán: "Tôi không bận, Ỷ Mộng đâu, em ấy làm sao?"

"Không kịp nữa rồi, anh họ à chúng ta vừa đi vừa nói đi. Em gọi taxi trước." Hứa Tư Dương nói xong thì đứng bên vệ đường, lo lắng chờ đợi.

"Ngồi xe tôi đi." Giang Tế Xuyên chỉ chỉ vào chiếc Bentley đậu ở cách đó không xa: "Đi đâu?"

"Phòng khám chuyên khoa phụ sản."

Thì ra hôm nay người quen của Hứa Tư Dương đã bắt gặp Hàn Ỷ Mộng ở phòng khám phụ sản, bởi vì đã từng nhìn thấy ảnh hai người trong điện thoại của Hứa Tư Dương, vì vậy đại khái cũng nhận ra mặt cô.

"Đều trách em, nếu như em nhìn thấy dòng tin nhắn đó sớm chút thì tốt rồi." Hứa Tư Dương ngồi ở ghế phụ, tự trách mà đánh vào đầu mình.

"Tại sao em ấy lại đến đó?" Thật ra trong lòng đã có dự cảm xấu, nhưng Giang Tế Xuyên vẫn nhẫn nhịn không hỏi, hoặc có lẽ, hoặc là sự thật cũng không tàn nhẫn như trogn tưởng tượng của anh.

"Chuyện này..." Hứa Tư Dương do dự trong chớp mắt, nhưng rồi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cậu ta cho rằng nếu Giang Tế Xuyên đã là người thân của Ỷ Mộng, nói cho anh biết cũng là chuyện nên làm, vì vậy cậu ta mở lời mang theo chút nặng nề: "Ỷ Mộng cô ấy, đã mang thai rồi."

Người đàn ông ngồi nơi ghế lái không nói chuyện, nhưng đột ngột đạp vào cần ga, chiếc xe phóng đi với tốc độ kinh hoàng tới mức Hứa Tư Dương không thể không nắm vào tay vịn: "Anh... anh họ, anh đừng hiểu lầm, đứa bé không phải của em, em đã chia tay với Ỷ Mộng rồi. Hôm qua em thấy cô ấy rất khó chịu, nên dẫn cô ấy đến bệnh viện...

Giang Tế Xuyên chẳng còn hứng thú nghe tiếp những lời Hứa Tư Dương nói sau đó, tất nhiên anh biết đứa bé không phải của Hứa Tư Dương rồi, đứa bé đó là của anh, của Giang Tế Xuyên!

Nhưng mà, tại sao Ỷ Mộng phải đến phòng khám?! Tối hôm qua nhìn cô thấy không đúng lắm, cô muốn làm gì con của hai người đây!?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK