Nhưng mà ngược lại Hàn Ỷ Mộng thở phào nhẹ nhõm, nói thật thì, thân hình nhỏ bé này của cô, không thể nào chịu nổi sự giày vò hết ngày tới đêm của anh trai.
Suốt cả kỳ nghỉ dài bảy ngày, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức thì bắt đầu lên trướng.
Cũng may, suốt cả chặng đường đến lớp học không phải chạm mặt Hứa Tư Dương, nói đúng ra thì tạm thời cô cũng chưa nghĩ ra nếu gặp nhau thì sẽ có cảnh tượng gì.
Chẳng qua cô không có thời gian phiền não thật lâu, cô nhanh chóng bị dòng tin nhắn của Phí Kiều Kiều thu hút sự chú ý.
"Thực tập?!" Hàn Ỷ Mộng nghệch mặt khó hiểu: "Tập đoàn Giang thị?"
"Đúng rồi!" Phí Kiều Kiều cực kỳ hăng hái: "Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã có cơ hội đến công ty của nam thần thực tập, vui quá đi mất ~ Tao mặc kệ, Ỷ Mộng, mày phải đi đăng lý chung với tao, chúng ta cùng đi thử vận may, lỡ như được chọn thì sao?"
Cứ như thế, Hàn Ỷ Mộng bị Phí Kiều Kiều lôi kéo, trong lúc mơ mơ hồ hồ đã đi đến hội trường của trường, ở đây đang diễn ra một buổi diễn thuyết nhỏ, người diễn thuyết là đàn anh ưu tú đã tốt nghiệp từ trường này cách đây ba năm tên là Tần Thu Diệc.
"Nói đến Tần Thu Diệc ấy hả, nghe nói cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của trường chúng ta, không chỉ về thành tích học tập, mặt mũi đẹp đẽ, gia thế tốt, quan trọng nhất là anh ấy dùng ba năm để đẩy doanh thu từ một công ty chi nhánh bình thường của Giang thị, và bây giờ trở thành giám đốc của tập đoàn Giang thị, mày nói coi có tài giỏi hay không?" Phí Kiều Kiều ngây dại nhìn người đàn ông đang đứng trên bục cao khẽ cười, hai mắt hận không thể biến thành hình hai trái tim: "Đẹp trai thật luôn á ~ Nam thần ~"
Ỷ Mộng thẹn thùng, miệng của cô nàng này gạt người như quỷ: "Không phải mày nói Giang Tế Xuyên mới là nam thần của mày sao?"
Trong lúc còn đang bận rộn, Phí Kiều lườm mắt cô một cái: "Kiểu như Giang Tế Xuyên là thiên thần ngoài tầm với, người ở ngay trước mắt này mới dính mùi vị phàm tục, thôi đi, mày chả hiểu, trong lòng mày chỉ có Hứa Tư Dương." Nói xong, tiếp tục si mê nhìn người trên sân khấu, hoàn toàn không nhận ra đôi mắt Hàn Ỷ Mộng chợt lóe lên một tia đau thương.
Đợi kết thúc diễn thuyết, lúc mọi người xếp hàng đăng ký thực tập, Hàn Ỷ Mộng mới từ từ nhận ra, những người đăng ký đều là các cô gái rất có nhan sắc, lác đác không có được bao nhiêu nam sinh.
Phí Kiều Kiều vừa nhìn là biết ngay nghi ngờ của cô, gương mặt làm ra vẻ như từng trải: "Nhìn thấy rồi chứ, mị lực của quý công ty mạnh như vậy đó, nhìn một chút này, đủ kiểu người đẹp trong trường mình, dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu, lòe loẹt, bất kể là chuyên ngành có phù hợp hay không, thời gian có mâu thuẫn hay không, cơ bản là đều đến đây. Từng người một đều là động cơ không trong sáng."
"Động cơ không trong sáng?" Ỷ Mộng nhíu mày: "Bọn họ... lẽ nào đều là vì..."
"Còn không phải vì đi câu con rùa vàng kia à? Mày nhìn nhìn mấy người đứng đằng trước kìa, đứng trước Tần Thu Diệc mà còn phóng điện trực tiếp, nếu như thật sự gặp được Giang Tế Xuyên thì còn tới cỡ nào nữa? Người nào cũng hoang tưởng tự đại, muốn làm vợ nhà đại gia đó nha!"
Quả nhiên! Chút đau buồn trong lòng Ỷ Mộng bị thay thế bởi cảm giác nguy cơ này, cô nhanh chóng điền xong phiếu đăng ký rồi nộp lên, quay lại nhìn mấy cô gái trẻ đẹp trong hội trường, trong lòng thấy chua xót.
Anh trai anh ấy... sẽ thích loại con gái như các cô này không?