Thấy cô ấy ngồi khóc thút thít trên giường, hắn chậm rãi bước tới và lại chìa đến trước mặt cô một tấm thẻ tín dụng.
"Cầm lấy mà mua sắm, hay làm bất cứ chuyện gì mình thích, đừng khóc nữa."
Vẫn như bao lần khác, hễ khi Chu Thái Thi giận dỗi là Đàm Dạ lại dùng tiền để giải quyết, nhưng riêng lần này thì khác. Không những cô ta không nhận tiền mà còn dứt khoát ném sang một góc.
Cô đứng dậy đối mặt với hắn bằng ánh mắt ấm ức hơn bất cứ lúc nào, lạnh giọng cất lời:
"Anh xem em là cái gì mà cứ đụng chuyện là lại mang tiền ra xử lý? Rốt cuộc anh có xem em là bạn gái của anh không vậy?"
Hắn im lặng, hững hờ xoay lưng nhìn về phía ban công, tuyệt nhiên lạnh nhạt đáp:
"Là do em chuyện bé cứ xé ra to, anh hạ mình đến mức này đã là giới hạn cuối cùng rồi, em nên biết chừng mực trước khi mọi chuyện đi quá xa."
"Là do em chuyện bé xé ra to, hay từ lâu anh đã âm thầm làm chuyện bẩn thỉu sau lưng em, nên bây giờ đụng chuyện mới chột dạ?"
Ánh mắt hắn sắc lạnh không biến đổi, cũng không hề nao núng e sợ, mà còn quay sang nhìn cô trừng trừng, thẳng thắn cảnh cáo:
"Muốn làm người phụ nữ của tôi, thì em phải biết nặng nhẹ, biết dừng lại trước khi tôi mất hết kiên nhẫn, đặc biệt là phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng hở tí là suy bụng ta ra bụng người. Tôi không rảnh đâu mà suốt ngày dỗ dành một đứa con nít."
Chu Thái Thi gật đầu, mỉm cười chua xót:
"Phải rồi, tôi là con nít, còn con điếm kia mới mà người hiểu chuyện, đúng không?"
*Chát.
Nhục mạ người khác, kết quả là bị ăn tát vào mặt. Hành động đó của Đàm Dạ khiến Chu Thái Thi chết lặng.
Cô đưa tay áp lên gò má đau rát, giương đôi mắt ủy khuất tràn lệ nhìn hắn, trầm giọng chất vấn:
"Vì cô ta mà anh đánh tôi? Đàm Dạ, anh nói cho tôi biết đi, có phải anh vẫn còn yêu Vi Uyển Uyển? Anh quen tôi chỉ là để trả đũa cô ta thôi đúng không?"
"Anh nói đi, nói đi."
Quá bức xúc, Chu Thái Thi liên tục đánh, đấm vào ngực người đàn ông đứng trước mặt mình, được một lúc thì bị hắn túm tay giữ lại.
Nhìn cô gái lấm lem nước mắt, hắn không hề cảm thấy đau lòng dù chỉ là một chút, cũng không muốn đôi co tranh biện.
"Khi nào em bình tĩnh lại đi, rồi chúng ta nói chuyện."
Lạnh nhạt nói xong, hắn dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Lúc đó, nước mắt trên mi cô gái lại không tự chủ được mà rơi xuống như mưa. Cô đường đường là một thiên kim tiểu thư, nay vì một người đàn ông khốn nạn mà nếm lấy vị đắng, bị ức hiếp tới mức phải ngồi khóc nức nở như một đứa trẻ.
Tiền, thật ra cô đâu có cần. Cái cô cần là hắn, là tình cảm của hắn. Nhưng đánh đổi ba năm thanh xuân, kết quả Chu Thái Thi cô vẫn không thể có được trái tim của người đàn ông ấy.
Cách yêu thương của hắn thế nào, cô cũng chẳng rõ. Vì tâm tư hắn ta như một ẩn số nan giải.
Nhưng càng đau lòng, thì Chu Thái Thi càng căm hận Vi Uyển Uyển. Người đã cướp mất trái tim người cô yêu, khiến hắn trở thành một kẻ máu lạnh, vô tình.
[...]
Tập đoàn Dạ Đỉnh...
Phòng làm việc của Chủ tịch Đàm Dạ hôm nay đặc biệt bị nhìn ngó, đa số nhân viên bàn tán sau lưng dữ dội, vì thấy sáng nay hắn mang theo một cô gái cùng đi làm với mình.
Lúc này, hắn đang chăm chú làm việc thì âm thầm liếc mắt nhìn sang cô gái đang lau chùi cửa kính bên ô cửa sổ.
Thấy động tác cô làm chậm chạp, sắc mặt còn không được tốt, mà nguyên nhân thế nào hắn cũng biết, nhưng lại chau mày không rõ lý do.
"Làm không nổi thì đừng làm nữa. Tháng này trừ lương."
Nghe nói vậy, cô gái liền dừng tay để quay lại nhìn hắn, mà hỏi:
"Tôi cũng có lương sao?"
Lần này tới lượt hắn chột dạ sau khi biết bản thân vừa nói sai một điều.
"Ừ thì... Không có lương nên sẽ tăng thêm một tháng làm việc không công."
Vi Uyển Uyển gật gù đồng ý:
"Vậy mỗi tháng tôi mỗi rụng dâu một lần, hôm đó cũng sẽ không thể làm việc nhanh nhẹn được, nên cứ vậy mà bị tăng thêm một tháng làm việc không công, thế thì tháng này nối tiếp tháng nọ, rốt cuộc cả đời này tôi không thể rời khỏi anh. Đồng nghĩa với việc anh còn phải thay đổi bạn gái dài dài."
Đàm Dạ cau mày khó hiểu, cảm thấy thú vị với chủ đề hiện tại, nên bắt đầu buôn chuyện.
Hắn nhìn cô, nhướng mày hỏi:
"Nói lý do đi."
"Thì tại họ ghen với tôi, như Chu Thái Thi sáng nay vậy. Cô ấy giận khi thấy anh quan tâm tôi."
Quan tâm cô ư? Đàm Dạ hắn đang cười trào phúng chính là vì nghe xong câu nói đó của cô.
"Vi Uyển Uyển, càng ngày cô tự luyến càng nặng rồi. Tôi mà quan tâm cô sao? Nực cười."
Dù bị khinh ra mặt, nhưng Vi Uyển Uyển vẫn cười và thản nhiên nói:
"Anh không thừa nhận, nhưng sự thật là vậy rồi. Ai làm bạn gái anh, đều sẽ ghen với tôi, cũng giống như anh đang ghen với Đàm Vũ."
Nghe cô nhắc tới người đàn ông khác, sắc mặt Đàm Dạ liền lạnh xuống, nhiệt độ xung quanh hai người cũng hạ thấp đến chóng mặt.
"Tại sao tôi phải ghen với anh ta? Tôi chỉ muốn trút giận lên cô, trả thù cô mà thôi, càng muốn chia cắt hai người, cướp mất người phụ nữ của anh ta thì trong lòng mới hả hê."
"Đàm Dạ, anh tự nhận rồi đó. Vì tôi có tầm ảnh hưởng nên mới khiến anh rối lòng, rối trí, tìm đủ trăm phương nghìn kế để đạt được mục đích. Không những anh đang ghen, mà là đang yêu tôi đến cuồng trí."
Hôm nay, Vi Uyển Uyển nói rất nhiều, thái độ cũng khác và cô cũng khiến đối phương phải câm nín vì chột dạ nhất thời.
Mà hắn là ai chứ? Một kẻ ngạo mạn, càng bị dồn vào thế bí thì liền thẹn quá hóa giận.
Rời khỏi bàn làm việc, hắn sải bước tiến về phía cô gái, rồi nhanh chóng giam lỏng cô gái giữa hai cánh tay mình.
Nhìn cô với ánh mắt gian manh, hắn khinh khỉnh hỏi:
"Vi Uyển Uyển, cô nói gì? Nói lại tôi nghe!"