Cuộc gặp này, phải đối mặt thế nào đây?
"Đây là tiểu Dương đó à?"
Nghe Bạch Hoa Thanh hỏi, Vi Uyển Uyển liền đáp:
"Đúng là thằng bé Đàm Vi Dương đấy!
"Mười mấy năm rồi không gặp, quả thực nhận không ra rồi. Càng lớn thằng bé càng giống anh hai nhỉ?"
"Con anh thì phải giống anh thôi."
Đàm Dạ vênh vang đáp, đồng thời nhìn sang đứa con trai vẫn đang đứng đó với một gương mặt bần thần, phức tạp.
"Qua đây đi con trai, xem xem có nhận ra cô bé này là ai không?"
Nghe lời mẹ gọi, Đàm Vi Dương bước qua, ngồi vào bàn ăn, đối diện với người con gái ấy.
"Tiểu Dương, con biết đây là ai chứ?"
Theo câu hỏi của cô út Bạch Hoa Thanh, anh nhìn Tả Hoa Bạch Nhung, miễn cưỡng cười một cái, rồi nói:
"Em ấy là Bạch Nhung, em họ của con!"
"Chà, thằng bé vẫn còn nhận ra tiểu Nhung cơ à?"
"Không đâu, nhìn thái độ của mọi người là biết ngay thôi mà!"
Đàm Vi Dương cố cười nói, chứ trong lòng đã ủ dột như ngày mưa tầm tã.
Ông trời thật biết trêu ngươi, để người mình thích lại là em gái họ. Giờ thì anh biết phải làm sao?
Bấy giờ, Tả Hoa Bạch Nhung cũng lên tiếng:
"Thật ra thì con và anh họ học cùng lớp với nhau, nên bọn con đã biết nhau từ trước rồi ạ!"
"Thế à, thảo nào nhìn hai đứa chẳng có tí biểu cảm bỡ ngỡ nào."
"Thôi, dùng cơm trước đã, kẻo thức ăn nguội mất ngon. Ăn xong đi rồi hẵng nói chuyện!"
Hai gia đình rôm rã bắt đầu ăn tối, ai ai cũng vui vẻ, cười nói, chỉ riêng Đàm Vi Dương là ảm đạm, cơm nuốt không trôi.
Ăn tối xong, hai người đàn ông lớn tuổi thì bàn chuyện làm ăn, hai người phụ nữ hàn huyên kể chuyện gia đình, nhộn nhịp cả phòng khách. Trong khi đó, Đàm Vi Dương lại ngồi một mình ngoài chiếc ghế đá trong khuôn viên.
Anh giương ánh mắt sầu tư nhìn lên vũ trụ bao la có đầy ắp vì sao tinh tú, cảnh vật thanh bình, nhưng lòng anh nặng trĩu.
Giá mà trong tình yêu, anh cũng sôi nổi được như vẻ bề ngoài của mình thì hay biết mấy...
Lúc này, từ phía anh có một cô gái đang đi tới và cô ấy đã đưa cho anh chiếc áo choàng.
"Bác Uyển nhờ em mang ra cho anh, ngoài này gió lớn, anh mặc vào đi kẻo lạnh."
"Cảm ơn em!"
Nhận lấy chiếc áo, sẵn tiện nhường cho cô một phần chỗ ngồi trên ghế, rồi anh mới nói:
"Ngồi đây với anh một chút đi."
Tả Hoa Bạch Nhung im lặng không đáp nhưng vẫn ngồi xuống. Khoảng cách giữa cả hai hiện tại rất gần, nhưng lại xuất hiện một rào cản vô hình, khiến cuộc nói chuyện thật khó mở lời.
"Em nhận ra anh từ khi nào?"
"Vừa hôm qua ba đã nói với em, chứ không hẳn là em tự nhận ra anh."
"Là ba em?" Đàm Vi Dương thoáng cau mày không hiểu.
Tả Hoa Bạch Nhung khẽ gật đầu, mới khẽ nói:
"Chắc anh cũng biết ba em chuyên đào tạo thám tử mà, cho nên mọi nhất cử nhất động của em đều nằm trong tầm kiểm soát của ba cũng là điều dễ hiểu. "
Lắng lại một chút để ngẫm nghĩ thật kĩ, Đàm Vi Dương đã thử đưa ra câu hỏi mang ngụ ý thâm dò.
Anh nhìn qua cô gái bên cạnh mình, nghiêm túc hỏi:
"Vậy chuyện em từ chối tình cảm của anh có liên quan gì đến ba em không?"
Câu hỏi đó, khiến Tả Hoa Bạch Nhung nhất thời bối rối. Cô im lặng là lúc đang nhớ về những gì ba mình đã căn dặn cách đây không lâu.
[...]
Một ngày trước...
Tả Hoa Bạch Nhung đang ngồi trong phòng riêng thì nhận được điện thoại của Tả Lãnh Thiền từ Mỹ gọi về.
"Con nghe đây ạ!"
[Ba nghe nói mấy ngày qua có một thiếu niên đang theo đuổi con đúng không?]
Nhận được câu hỏi khá đường đột của ba mình, Bạch Nhung nhất thời lúng túng. Thấy cô cứ ngập ngừng, Tả Lãnh Thiền ở đầu dây bên kia lại nói:
[Ba hỏi vậy, chứ đã biết rõ mọi chuyện rồi nên mới gọi điện nhắc nhở con một tiếng. Cậu thanh niên đó tên Đàm Vi Dương, là con trai của bác cả con. Hai đứa vốn dĩ là anh em họ, cho nên tuyệt đối không được phát sinh tình cảm nam nữ vượt giới hạn. Mẹ con mà biết chuyện này cũng sẽ không đồng ý, con hiểu không?]
Biết được thông tin, Tả Hoa Bạch Nhung cũng ngạc nhiên không kém. Khi biết người bạn trai đang theo đuổi mình là người anh họ năm nào thì cảm xúc của cô càng phức tạp hơn, cho tới khi nghe ba cấm cản vấn đề yêu đương trai gái, đột nhiên cô lại có chút chạnh lòng.
"Con biết rồi ạ!"
Cuối cùng, người thiếu nữ vẫn đồng ý.
[...]
"Chuyện đó không liên quan gì đến ba em cả. Vả lại anh cũng biết chúng ta là anh em họ rồi thì cũng nên quên đi chuyện đó, đừng ray rứt trong lòng nữa."
Đàm Vi Dương bất ngờ cười nhạt, cứ như đang xem những gì cô em họ của mình vừa nói là điều vô nghĩa.
"Chắc em cũng biết mối quan hệ anh em giữa chúng ta hoàn toàn không cùng chung huyết thống. Vậy thì chả có cái lý do gì bắt anh phải từ bỏ tình yêu của mình cả."
Không ngờ chút tình cảm ban sơ vừa chớm nở trong lòng Đàm Vi Dương lại mạnh mẽ đến mức không thể buông như vậy. Những câu nói của anh, càng khiến Bạch Nhung thêm buồn.
Nói không rung động trước Đàm Vi Dương, là cô nói dối. Vì từ khi gặp mặt lần đầu tiên ở lớp học, Bạch Nhung cô đã mơ hồ cảm nhận được một chút cảm xúc đặc biệt dành cho anh.
Có xa lạ tồn tại chút quen thuộc và một chút rung động khi liên tục nhiều ngày được anh theo đuổi. Anh đối với cô rất tốt, ôn nhu, dịu dàng, thuở thời thiếu nữ làm sao tránh khỏi động lòng...
Tuy không cùng chung huyết thống, nhưng ba mẹ cô đã từng nói không được, thì sao cô dám cãi?
Trầm mặc một chút, Tả Hoa Bạch Nhung đã thẳng thắn đối mặt với chàng trai, cô cố gắng trả lời một cách điềm nhiên nhất.
"Anh họ, hình như anh hiểu lầm gì đó rồi thì phải? Em chỉ xem anh như một người anh thôi à!"
Hay cho câu "chỉ xem như một người anh", cô thành công khiến Đàm Vi Dương đau lòng, nụ cười anh vẫn hiện trên môi nhưng nó gượng gạo vì hụt hẫng và chút chua xót in hằn trong hốc mắt.
Nhìn vào đôi mắt kiên định của cô gái, anh biết mình không còn hy vọng nữa rồi, nên khẽ gật đầu chấp nhận.
"Cứ xem như là một trò đùa của kẻ đa tình đi. Dù sao anh cũng hay đi trêu mấy cô gái khác bằng cách này, lần đầu bị em từ chối, cảm xúc kích thích lắm. Cảm ơn em!"
Trưng ra dáng vẻ của một thiếu niên phong lưu, Đàm Vi Dương đã rời khỏi ngay sau đó. Nhưng anh đâu biết rằng, cô gái ấy đang ở lại với giọt lệ ngậm ngùi bất chợt rơi xuống, vừa được cô nhanh chóng lau đi.
Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì làm gì tồn tại hai từ viên mãn...
...----------------...
Không lâu sau, gia đình Bạch Hoa Thanh ra về.
Vi Uyển Uyển biết con trai mình đang có tâm sự nêm đã sai Đàm Dạ đi sang phòng thăm dò tình hình.
Hiện tại, bà ấy vẫn đang ngồi chờ trong phòng thì chồng bà về tới.
"Sao rồi anh? Thằng bé có chịu nói gì không?"
Đàm Dạ thở dài trước, sau đó đi qua giường ngủ, lại chỗ vợ mình đang ngồi, ông nằm xuống và kê đầu lên đùi vợ xong, mới nói:
"Em còn nhớ chuyện tiểu Dương bảo tỏ tình thất bại vào chiều nay không?"
"Có, chuyện đó thì sao anh?"
"Cô gái mà con trai chúng ta tỏ tình là bé Bạch Nhung."
"Chuyện này làm sao được, bọn chúng là anh em họ cơ mà?" Vi Uyển Uyển một phen bất ngờ và bà cũng tỏ thái độ không tán thành.
Cả hai vợ chồng sau đó đều im lặng, một lúc sau Đàm Dạ mới nói:
"Anh thấy thằng bé nghiêm túc lắm, nhưng tiểu Nhung đã nhất quyết từ chối rồi. Anh sợ cú sốc này khiến tiểu Dương khó mà quên được, thậm chí ảnh hưởng đến tâm tính về sau."
"Em cũng biết rồi đó, vợ chồng chúng ta đều là hai con người cố chấp, đương nhiên tiểu Dương cũng sẽ thừa hưởng bản tính này ít nhiều. Anh lo, thằng bé không chịu từ bỏ."
Nỗi lo của Đàm Dạ là rất đúng và khả năng xảy ra cực kỳ cao. Nhưng suy cho cùng dù không muốn cũng không thể thay đổi sự thật khác hơn.
"Dù sao em cũng không thể tán thành chuyện này. Nên cứ để hai đứa nó không gặp nhau một thời gian dài là được."
"Chờ tiểu Dương chín chắn hơn một chút, em sẽ tìm cho nó một vị hôn thê tốt!"
👉❤👈