"Đàm tổng, liệu người phụ nữ đó có đồng ý với điều kiện của anh không? Đã hết hạn ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy cô gái ấy đến đây, e là..."
Nỗi lo của Lục Dữ lại là điều khiến người đàn ông ấy cảm thấy nực cười.
Đưa ly rượu lên môi nhấp nhẹ một chút ít, cặp long nhãn toát lên uy nghiêm, mục quang sắc nét sáng rõ đang tô lên chút lạnh lùng thâm sâu.
Nhếch nhẹ khóe môi, lời nói của một kẻ kiêu ngạo vang lên:
"Sớm thôi, người sẽ tự thu dọn quần áo tới đây."
*Cốc cốc cốc...
"Thiếu gia, có một cô gái tên Vi Uyển Uyển đến tìm."
Miệng hắn rất linh, vừa nói xong là người làm trong nhà đã gõ cửa thông báo tin lành, và rồi nụ cười đắc ý càng lộ rõ trên môi:
"Người tới rồi."
"Vâng! Đàm tổng quả nhiên tính toán như thần, bây giờ em lập tức đưa cô gái đó lên đây cho anh."
Lục Dữ khẩn trương rời đi.
Không lâu sau cậu ta đã quay trở lại với một cô gái.
Đối diện với họ lúc bây giờ chỉ là tấm lưng tráng kiện của người đàn ông.
Vóc dáng này, khiến Vi Uyển Uyển chợt cảm thấy có chút quen thuộc, chẳng qua nhất thời vẫn chưa nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
"Đàm tổng, người anh chờ đã tới."
Hắn phất tay, Lục Dữ hiểu ý liền cúi đầu rồi quay người rời khỏi đó. Sẵn tiện giúp hắn đóng kín cửa phòng, để lại cô gái đứng đó với luồng khí tức áp bức bao vây.
"Anh là người thỏa thuận giao dịch với mẹ tôi?"
Chất giọng kiên nghị của cô, khiến người đàn ông cảm thấy thú vị vô cùng. Uống xong một ngụm rượu, âm giọng trầm thấp đồng thời đáp trả:
"Phải! Sao hả, có chỗ nào cảm thấy không vừa ý?"
"Tất cả."
"Tôi không biết anh là ai và có mục đích gì, tại sao lại tìm mẹ tôi rồi bày ra loại giao dịch chết tiệt này chứ?"
"Xem ra, cô tới đây trong tâm thế chưa sẵn sàng đón nhận chuyện bản thân sẽ trở thành nô lệ?"
"Đúng! Tôi muốn thương lượng với anh."
Vi Uyển Uyển thẳng thắn, mạnh mẽ trong từng câu trả lời. Ánh mắt kiên cường, bất khuất luôn dán chặt về bóng lưng của người đối diện. Thật tâm vẫn luôn muốn biết đây là ai, tại sao cô cứ cảm thấy dường như đã gặp ở đâu đó?
"Thú vị đấy! Nói tiếp đi."
"Thay vì phải làm nô lệ cho anh, tôi muốn món nợ này vẫn tính lãi và trả dần theo chu kỳ hàng tháng. Hy vọng anh có thể cân nhắc trước khi trả lời."
Hắn nhếch môi, cao ngạo cất lời:
"Cần gì cân nhắc chứ..."
Vi Uyển Uyển cau mày, ánh mắt bắt đầu tập trung hơn khi thấy người đàn ông ấy đang từ từ quay mặt lại.
Không gian như ngưng trệ kể từ khi họ chạm mặt, ánh mắt của kẻ kinh ngạc, sững sờ nhìn vào bộ dạng hiên ngang, cao cao tại thượng của người đối diện.
Đôi môi anh đào mấp máy gọi tên:
"Đàm Dạ?"
Hắn nhoẻn miệng cười trào phúng, anh mắt gọi mời người đối diện:
"Chào em, người yêu cũ!"
Tâm thế bình tĩnh, vững vàng, bỗng chốc bị hình ảnh đối phương làm tan biến. Thay vào đó là từng dòng cảm xúc phức tạp, ngổn ngang trong lòng.
Hắn gọi cô là người yêu cũ?
Phải, Đàm Dạ chính là người thiếu niên cô yêu thương năm mười bảy tuổi, và cũng là mối tình đầu thoáng qua mang bao kỉ niệm vui buồn lẫn lộn. Hạnh phúc có, đau thương lúc chia ly càng không thể thiếu.
Ký ức bỗng dưng ùa về. Vi Uyển Uyển nhớ như in cái ngày ba cô bị tai nạn qua đời, cũng là ngày cô nhận được tin nhắn chia tay từ hắn. Ngày ba cô trở về với đất mẹ, cũng là ngày hắn lên máy bay sang Mỹ.
Chút tình đầu ban sơ cứ vậy mà dần chìm vào dĩ vãng, trong khi đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết lý do tại sao kết thúc?
Bạn thân từng nói với cô rằng, hắn là kẻ trăng hoa bay bướm, hôm chia tay cô đã sớm hẹn hò cùng bạn học khác. Nhưng đâu đó sâu thẩm trong lòng, cô vẫn dành một chút tin tưởng ở nơi hắn và hy vọng rằng nếu có duyên gặp lại, cô sẽ hỏi rõ lý do chia tay ngày ấy là vì điều gì.
Không ngờ, mối duyên này vẫn còn có ngày tái ngộ...
"Tại sao lại là anh?"
Giọng nói của cô thay đổi rõ rệt khi nhận ra người quen. Sâu nơi đáy mắt vẫn có chút tình cảm, nhớ nhung, nên âm thanh thốt ra mới trầm ấm nhẹ nhàng.
Đàm Dạ đứng dậy, sải bước tiến về phía cô gái. Người này là Vi Uyển Uyển, là người hắn yêu đầu tiên, yêu rất nhiều, cũng là người khiến hắn tổn thương, thất vọng nhiều nhất.
Lúc đứng cạnh nhau rồi, nhìn vào ánh mắt của hắn, cô chỉ thấy một tầng cảm xúc lạnh lùng, vô cảm.
"Cô muốn biết tại sao ư?"
Kề sát vào tai cô, hắn tiếp lời:
"Tại vì tôi muốn cô phải nếm mùi đắng cay, khổ sở, trả giá trăm bề, khi ngày đó dám phản bội Đàm Dạ này."
Phản bội gì chứ? Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì cả?
"Em không hiểu anh đang nói gì hết? Em lừa dối hay phản bội anh khi nào chứ?"
Hắn bật cười ngạo mạn, căn bản là đang xem thường bộ dạng tình cảm của cô. Bằng một ánh mắt trào phúng, hắn khinh bỉ đáp:
"Cô không hiểu, hay đang cố tình không hiểu?"
"Em thật sự không hiểu!"
"Em biết lần cuối cùng chúng ta hẹn nhau về nhà gặp ba mẹ anh, hôm đó em thất hứa là lỗi của em. Nhưng anh cũng đâu cần chưa nghe em giải thích đã dứt khoát nói chia tay? Em cũng có lý do riêng của em mà."
"Lý do? Lý do của cô là bận lên xe đi cùng thằng đàn ông khác hả?"
Đàm Dạ vẫn rất nhỏ giọng, nhưng khẩu ngôn phát ra lại cay độc, nhạo báng một cách khó nghe, như dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cô gái.
Vi Uyển Uyển đứng ngây người nhìn hắn. Nhớ lại chuyện hôm đó, cô biết trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, nên vội vàng giải thích:
"Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, hôm đó ba em..."
Reng reng reng...
Lời giải thích bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại trong túi quần Đàm Dạ phát ra. Và hắn đã không cho cô cơ hội nói tiếp khi nhìn thấy người gọi đến là Chu Thái Thi, cô bạn gái hiện tại của mình.
Cố tình nghe máy trước mặt Vi Uyển Uyển, còn cố tình mở loa ngoài để cô cùng nghe.
[A lô, anh yêu à! Ngày mai người ta về nước rồi đó nha, anh nhớ đến sân bay đón em đó.]
Bên kia truyền tới giọng nói điệu đàng của một người phụ nữ, câu từ lẫn cách xưng hô đều khiến Vi Uyển Uyển cảm thấy có chút hụt hẫng, chút buồn bã không vui.
Trong khi đó hắn vừa quan sát cô với ánh mắt đắc ý, vừa ngọt ngào đáp trả với người ở đầu dây bên kia:
"Anh biết rồi, anh sẽ tới sớm với em!"
[Vâng, yêu anh nhiều ạ!]
"Yêu em!"
Cuộc gọi kết thúc, trước mắt hắn là nét mặt ưu tư của cô bạn gái cũ. Uyển Uyển cũng không còn nhìn hắn nữa, bởi cô biết đối phương đã không còn là người đàn ông ôn nhu, ấm áp mà mình từng yêu.
"Anh có bạn gái mới rồi à?"
"Tất nhiên! Chia tay cô ba năm, tôi quen người mới cũng tròn ba năm. Cô ấy, còn tốt hơn cô nhiều đấy."
Vi Uyển Uyển khẽ gật đầu.
Có lẽ bạn thân cô nói đúng, một người đa tình như hắn, cô không nên luyến tiếc làm gì nữa. Cũng không cần phải giải thích, bởi sự thật như thế nào chắc đã không còn quan trọng.
"Mà thôi, nói lại chuyện chính đi chứ."
"Từ nay cô sẽ là người hầu ở đây, cứ ngoan ngoãn trong vòng hai năm sẽ xóa hết nợ. Còn bằng không thì mẹ con cô đừng hòng yên ổn."
"Hiện tại ở Bắc Kinh này, nếu cô chịu khó tìm hiểu một chút sẽ biết quyền lực của Đàm Dạ tôi to lớn thế nào. Cho nên, cô cần phân biệt cái nào nặng, cái nào nhẹ mà chọn lựa chính xác, tránh thiệt hại tính mạng của mình lẫn người thân bên cạnh."
Cao ngạo nói xong, hắn bước tới sofa ngồi xuống, ung dung gác chân lên bàn, rồi vênh vang nói tiếp:
"Ra ngoài đi, rồi sẽ có người sắp xếp chỗ ngủ cho cô như lời tôi đã dặn."
"Nhớ, phải ngoan ngoãn vào, thì mẹ cô mới được bình yên!"
Vi Uyển Uyển lắng nghe không sót một từ. Cô im lặng một lúc để ngẫm nghĩ kỹ càng một chuyện, thật ra là vẫn còn mang chút hy vọng, nên đã nhìn hắn, rồi khẽ hỏi:
"Đàm Dạ, nếu em nói em chưa từng phản bội anh, thì anh có tin em không?"
"Không."
Hắn đáp rất nhanh, cũng rất tuyệt tình.
Trong mắt hắn, cô chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt và khinh bỉ. Chút hy vọng đó của cô tan biến rồi. Nhưng rõ ràng là đã chia tay, đã kết thúc ba năm, mà nay gặp lại trong hoàn cảnh này, sao tim cô nó vẫn nhói đau thế chứ?