"Sao không để anh đưa em về tới nhà luôn?"
"Thôi ạ, chỗ ở của em không tiện để người lạ lui tới. Anh dừng xe giúp em nha!"
"Vậy để anh nhìn em vào nhà rồi anh về cho an tâm."
Đàm Vũ dừng xe, anh còn chu đáo bước xuống mở cửa xe cho cô, mà hình ảnh đó vô tình lại lọt hết vào tầm mắt của Đàm Dạ cũng vừa đỗ xe về tới cổng nhà cách đó không xa.
"Dừng lại."
Vi Vi Uyển Uyển từ trong xe bước ra, hắn ở đằng xa cho xe dừng lại để âm thầm quan sát bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng. Sát khí lan tỏa trong xe đến mức khiến người ngồi bên cạnh là Chu Thái Thi cũng phải hiếu kỳ.
"Sao thế anh?"
Lời mật ngọt khẽ vang vào tai, Đàm Dạ mới thu lại sắc mặt lãnh khốc kia.
"Không sao, cho xe vào nhà đi."
Chiếc ô tô của Đàm Dạ khuất khỏi tầm mắt thì Vi Uyển Uyển mới vẫy tay chào tạm biệt Đàm Vũ, rồi nhanh chân đi về phía căn biệt thự gần đó, dưới sự dõi theo của người đàn ông ấy.
Đàm Vũ đợi tới khi Vi Uyển Uyển vào nhà, anh mới vào xe và lái tới trước cổng ngôi nhà đó, lặng lẽ giương mắt quan sát rất lâu.
Đôi mắt anh đong đầy suy nghĩ, vài giây sau lại lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
"Giúp tôi điều tra một người."
[...]
Đàm Dạ vào tới phòng khách với gương mặt hậm hậm chẳng có tí niềm vui, trong khi ở bên cạnh hắn lúc này là cô bạn gái vừa về nước.
Lúc này, Vi Uyển Uyển cũng về tới.
"Vi Uyển Uyển, qua đây."
Vốn dĩ cô định gấp rút chạy vào phòng bếp xem bữa tối thế nào, nhưng căn bản chẳng thể chạy khỏi tầm mắt đằng đằng hàn khí của người đàn ông đó.
Hắn gọi, cô buộc phải bước tới đối mặt. Nhưng trong phút chốc giữa hai người phụ nữ đều có chung một biểu cảm là ngạc nhiên không hiểu được.
"Chu Thái Thi/Vi Uyển Uyển?"
Họ đồng thanh cất tiếng, nhưng Chu Thái Thi ngay sau đó đã chuyển mắt sang Đàm Dạ mà hỏi:
"Sao cô ấy lại ở đây?"
"Cô ta là người hầu của anh."
"Người hầu? Sao em chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện này vậy?"
"Thì bây giờ em biết rồi đấy! Sao hả, cảm thấy có ý kiến gì?"
Cơn giận đang nén giữ trong lòng hắn bỗng chốc được trút vào Chu Thái Thi, cứ hễ khi thấy cặp mắt sắc lạnh của hắn là cô phải tự động hạ giọng.
"Em không có, nhưng dù sao hai người cũng từng yêu nhau. Em chỉ sợ tình cũ không rủ mà tới thôi."
Đàm Dạ liếc mắt nhìn sang Vi Uyển Uyển, bỗng nhiên hắn lại thay đổi nét mặt lẫn thái độ. Dang tay ôm eo cô gái bên cạnh mình và trưng ra ánh mắt tà mị, cưng chiều với Chu Thái Thi, song ôn nhu mà nói:
"Sợ gì chứ, tình cảm của anh dành cho em to lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?"
Nói xong, hắn cong môi cười, rồi ngang nhiên hôn lên môi Chu Thái Thi, trước sự chứng kiến của Vi Uyển Uyển.
Cô đứng đó nhìn hai người họ tình tứ thắm thiết, một người là người cũ cô còn thương, một bên là bạn thân từ thuở nhỏ. Hóa ra, sau khi chia tay cô, hắn lại chọn Chu Thái Thi, mà bạn thân của cô cũng rộng lòng đón nhận người đàn ông ấy, trong khi thừa biết rõ cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều.
Cơ mà có khi nào là hai người họ đã âm thầm dan díu với nhau từ trước, còn cô mới là kẻ thứ ba? Trong mắt họ, cô chỉ là một đứa ngốc.
Nhếch nhẹ khóe môi, cố gắng kìm nén không để mi tâm rơi xuống giọt lệ, cô nén giọng trầm hỏi:
"Anh gọi em có việc gì?"
Tới khi cô cất lên câu hỏi, thì đôi nam nữ đang ôm ấp, quấn quýt nhau bên sofa mới tạm ngừng lại hành động ân ái, Đàm Dạ cũng chuyển mắt sắc lạnh nhìn sang cô.
"Mang hành lý của bạn gái tôi lên phòng ngủ thứ hai trên lầu ba."
"Anh gọi người khác được không, em còn phải vào bếp chuẩn bị bữa tối cho kịp."
"Tận tụy vậy sao? Nhưng lẽ ra giờ này phải có cơm canh tươm tất rồi, chứ sao bây giờ mới chuẩn bị?"
"Tại...tại em bị lạc đường nên về muộn."
Vi Uyển Uyển ngập ngừng trong câu trả lời, đồng thời tránh cả ánh mắt lạnh lẽo của hắn, và hắn thì đang nhoẻn miệng cười khinh bỉ.
"Lạc đường hay lạc vào vòng tay của đàn ông nên lơ là trách nhiệm?"
"Đàm Dạ, anh nói chuyện tử tế chút được không?"
"Không. Vì cô không xứng."
Hắn cười ngạo mạn, cặp long nhãn luôn đong đầy sự khinh rẻ dành cho cô gái. Mà hắn đã như vậy thì cô cũng không còn lý do gì để nán lại.
Lặng lẽ tiến về phía hai chiếc va-li to đùng gần đó. Cô nhấc lên thử mới biết cái nào cũng nặng, nhưnh vẫn chấp nhận mang nó lên lầu.
"Thang máy không dành cho nô lệ."
Chỉ với câu nói đó của hắn, Vi Uyển Uyển thừa biết nơi mình phải đi là hướng nào. Để được yên ổn, cô đương nhiên sẽ mang số hành lý đó lên lầu bằng thang bộ.
Tấm thân nhỏ nhắn, sức khỏe lại đang không tốt một chút nào, một mình cô bê hai chiếc va-li nặng ịch lên từng bậc cầu thang mà không hề nhận được một ánh mắt thương xót nào.
"Anh yêu, sao tự dưng anh lại đưa cô ấy tới đây làm nô lệ? Lẽ nào anh quên mất ba năm trước cô ta âm thầm cấm sừng lên đầu anh rồi hả?"
Chu Thái Thi thủ thỉ vào tai người đàn ông, và hắn chỉ trưng ra nụ cười nhạt nhẽo nhưng thâm sâu:
"Làm sao anh có thể quên khi số ảnh đó vẫn còn lưu giữ trong tay mình tới tận ngày hôm nay. Cũng chính vì cô ta là kẻ phản bội nên anh càng phải khiến cô ta không được một ngày nào yên ổn."
Tâm tư của Đàm Dạ, Chu Thái Thi sao có thể không hiểu, bởi vậy nên sắc mặt lúc này mới chẳng được bình ổn.
Dù sao họ chia tay cũng là vì hiểu lầm, nếu một ngày nào đó hiểu lầm được sáng tỏ thì những gì Chu Thái Thi cô đang có sẽ tan thành mây khói. Cô yêu hắn như vậy, sao có thể cam tâm để mất?