Đàm Dạ nằm trong phòng bệnh, bên cạnh chỉ có mỗi Bạch Hoa Thanh và Lục Dữ túc trực chăm lo.
Tới lúc hắn tỉnh, việc đầu tiên khi mở mắt ra vẫn là dõi nhìn xung quanh xem có tìm thấy người con gái mình cần hay không.
"Chị ấy đi rồi, anh đừng tìm nữa."
Người cất giọng là Bạch Hoa Thanh. Một câu nói khiến tâm trạng người đàn ông trở nên tệ đi, ánh mắt chỉ toàn đường nét chán chường.
Gượng người ngồi dậy, hắn định rút kim tiêm đang truyền nước ra thì bị cô gái kế bên ngăn cản ngay tức khắc.
"Bác sĩ nói anh phải truyền hết chai nước này mới khỏe."
"Anh ổn, em bỏ tay ra."
"Ổn mà ngất xỉu hả? Anh có biết kết quả kiểm tra tổng quát tình trạng sức khỏe hiện tại của anh như nào không mà anh nói ổn?"
Đàm Dạ cau mày, gương mặt lạnh tanh chẳng tồn tại một chút cảm xúc nào, thật khiến người ta chán ghét cái bộ dạng thê thảm của một vị tổng tài cao cao tại thượng này.
"Huyết áp không ổn định, viêm dạ dày, chứng đau đầu kinh niên trở nên nghiêm trọng hơn. Nếu anh vẫn tiếp tục uống rượu, thức khuya, không nghỉ ngơi hợp lý, thì em không dám chắc anh có thể trụ nổi đến này được chị ấy tha thứ đâu."
Giá mà điệu bộ lẫn giọng nói lo lắng của Bạch Hoa Thanh đổi lại là Vi Uyển Uyển, chắc Đàm Dạ sẽ vui và tự khắc ngoan ngoãn như cún con, chứ không ngoan cố không chịu truyền nước như bây giờ.
"Chút bệnh vặt vãnh, không chết được đâu. Em không cần phải lo lắng."
Bạch Hoa Thanh bất lực đến mức phát bực. Thực tình cô cũng ghét cay ghét đắng cái bản tính cứng đầu, cố chấp của người đàn ông này, miễn là chuyện hắn muốn thì đừng hòng có ai ngăn cản được.
"Sao em tới đây?"
"Em lo cho anh nên năn nỉ anh Lục cho em đi chung để gặp anh."
"Bảo cậu để ý tới em gái tôi, chứ không bảo cậu muốn đưa nó đi đâu thì đi. Lục Dữ, dạo này to gan quá nhỉ?"
Bị réo tên, Lục Dữ rén xanh mặt. Thật ra là cậu vẫn đang sợ những lời nói của mình lúc ở phòng tắm bị Đàm Dạ nghe thấy, nên bây giờ mới "cụp đuôi" mất tiêu, chỉ dám nhe răng cười trừ.
"Em nào dám tự ý phóng túng chứ, tại Bạch tiểu thư cứ nhất quyết bám theo em suốt mấy tiếng liền, cô ấy còn khóc nữa, bảo rằng muốn đi thăm anh một lát rồi về, nên em mới mềm lòng cho đi cùng."
"Đúng rồi đó! Anh đừng trách anh Lục tội nghiệp ạ, anh ấy bận nhiều việc lắm, bận tới mức bỏ bê bạn gái rồi bị cô ấy giận dỗi luôn rồi. Coi như là lấy công chuộc tội đi ha!"
Bạch Hoa Thanh láu lỉnh giải vây một phen cho Lục Dữ, mà cậu ấy thì cũng hiểu ý nên liền trưng ra khuôn mặt đáng thương kèm vài cái gật đầu lia lịa.
"Phải rồi đó sếp, bạn gái em giận em rồi..."
"Bớt diễn đi, tôi đã bảo sẽ trách tội cậu à?"
Đàm Dạ cười nửa miệng, rồi nhìn sang cô em gái nuôi bên cạnh mình, ôn nhu tiếp lời:
"Lát nữa em trở về Bắc Kinh lo chuyện học hành đi, đừng lo cho anh!"
"Vậy còn anh thì sao? Anh đang bệnh như này, lại không có ai chăm sóc nữa, để anh ở một mình sao được?"
"Anh tự lo cho mình được, yên tâm!"
Một cái xoa đầu cưng chiều hắn dành cho cô em gái, rồi lại nhìn qua Lục Dữ.
"Đặt vé máy bay đi, chút nữa đưa Thanh Thanh ra sân bay hộ tôi."
"Vậy còn em thì sao sếp?"
"Cậu ở lại."
"Ơ, nhưng em còn biết bao việc phải làm ở công ty, rồi việc điều tra anh giao cho em nữa..."
"Tạm gác lại hết, ở đây giúp tôi điều tra việc khác quan trọng hơn."
"Vâng!"
Phải vậy thôi, vì ngoài việc điều tra giúp hắn lấy lại trong sạch và có được lòng tin của Uyển Uyển thì còn gì quan trọng hơn nữa chứ.
"Ơ, thôi chết. Xém nữa em quên mất chuyện thám tử đã điều tra được một thông tin vô cùng quan trọng về Đàm Vũ rồi."
Đang yên đang bình, Lục Dữ bất thình lình khẩn trương cất tiếng, làm Đàm Dạ cũng chau mày, gấp gáp hỏi:
"Là tin gì?"
"Nói ra, chắc chắn sếp giật mình ngay. Tin báo là Đàm Vũ đã có vợ và con gái lớn tận năm tuổi rồi. Vì một số thủ tục chưa thể hoàn tất và một vài vấn đề cá nhân nào đó nên họ vẫn đang sống ở Canada. Trước giờ Đàm Vũ chưa từng đưa vợ con mình về gặp gia đình, chỉ có mỗi Lê Cẩm Viên mẹ hắn ta là biết chuyện này thôi."
"Chưa hết, sở dĩ tập đoàn Đàm thị ngày càng ăn nên làm ra kể từ khi Đàm Vũ lên chức đều là nhờ nhà vợ âm thầm nâng đỡ. Vợ anh ta tên Daniel, là người tài sắc vẹn toàn, có sự nghiệp riêng ổn định tại Canada và cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc."
"Con người Đàm Vũ này, thật giống hệt với ba mình. Luôn không biết an phận, có một người lại muốn kiếm thêm một người mới, hai tay ôm hai mỹ nữ, quả thật là lòng tham không đáy."
Lần nào cũng thế, cứ nói cho sướng cái miệng thì Lục Dữ mới nhận ra bản thân vừa không biết tiết chế, nói lời không nên nói, giờ có bịt miệng cũng muộn rồi, vì sắc mặt của Đàm Dạ đã lạnh như băng, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Đàm Vũ có vợ con rồi mà vẫn muốn có thêm Uyển Uyển, người con gái hắn yêu, sao có thể để người khác tùy ý chơi đùa chứ?
Nếu anh ta đã có vợ, vậy vụ tai nạn vừa xảy ra ắt hẳn là do...
"Sếp, em chỉ lỡ lời thôi chứ không cố ý nói xấu ba anh đâu. Sếp đại nhân đại lượng bỏ qua cho em ha!"
Giải thích cũng muộn màng, vì người đàn ông ấy căn bản không để ý tới mấy lời nói đó đâu, mà hắn đã tức tốc bước xuống giường.
Thấy vậy, Bạch Hoa Thanh cũng đứng dậy, lo lắng hỏi:
"Anh còn chưa khỏe mà định đi đâu?"
"Uyển Uyển đang gặp nguy hiểm, anh phải đi tìm cô ấy. Em ngoan ngoãn về nhà đi, khi nào xong việc anh sẽ về, đừng tự ý đi lung tung nữa."
"Ơ sếp, vậy còn việc anh giao cho em là gì?"
"Lại muộn mất một bước rồi. Trước mắt, tôi phải đi tìm Uyển Uyển để nói cho cô ấy biết. Nếu trong vòng 24 tiếng vẫn không thấy tôi trở về thì cậu tới Cục cảnh sát báo án mất tích, rồi tới Đàm gia tìm lão già Đàm Xuyên nhờ giúp đỡ."
Khẩn trương căn dặn từng người một, song Đàm Dạ liền rời khỏi đó, để lại hai người họ ngơ ngác nhìn theo.
Liệu khoảng cách một bước này, hắn có đuổi kịp hay lại bỏ lỡ?
👉❤👈