Thứ nhất, viện nghiên cứu này được xây dựng khá xa với nơi có người sống và hơn nữa là chắc chắn không chỉ có nơi này mới bị lây nhiễm zombie này.
Thứ hai, xung quanh nơi này đều có thực vật biến dị. Lần đầu ông định rời khỏi nơi này thì chứng kiến những con thực vật biến dị khổng lồ tấn công, ông sợ chạy lại vào cổng vào. Lũ thực vật biến dị tấn công cửa nhưng không xi nhê.
Vì vậy ông dành thời gian mỗi ngày để nghiên cứu ra những sinh vật sống có sức mạnh bảo vệ ông.Tất cả những bộ phận cơ thể người được ngâm hoá chất bảo quản trong các khu chứa bằng thủy tinh. Nơi đây ông luôn sử dụng thường xuyên vì vậy nên dọn dẹp thường xuyên.
Nơi đây không phải là khu thí nghiệm bất hợp pháp lên người. Những bộ phận cơ thể người tại nơi này đều được chủ nhân của chúng tự nguyện hiến tặng cho ngành khoa học nước nhà.
Tống Nghệ cứ nghĩ mình sẽ sống ở đây đến cuối đời trừ khi ông có thể chế tạo ra sinh vật mạnh mẽ có thể bảo vệ ông ra khỏi nơi này.
Lúc bọn người Bạch Thuần xuất hiện trước lối vào nghiên cứu, ông khá là nghi hoặc nghĩ rằng những người này là người sống sót từ bên ngoài và làm thế nào vượt qua được lũ thực vật biến dị mà tới được đây.
Nên vì vậy xuất phát từ sự đề phòng, ông chờ họ xuống căn phòng gỗ này để thả thuốc ngủ ra. Khi thấy họ ngất trên sàn, ông vẫn có sự cảnh giác nhất định, nhất là cái người ăn mặc như người tu tiên gì đó kia. Ai mà dè vẫn bị lừa.
Khi Nam Trường Tư nói họ là người của bên chính phủ, ông hơi hoài nghi nhưng bây giờ ông cũng chỉ có thể tin anh vì ông đã bị Bạch Thuần trói bằng phương pháp kì lạ nào đó vì vậy ông chả khác nào cá mắc lưới không làm được gì cả.
Bạch Thuần:"Được rồi nơi này hiện tại còn ông sống sót đúng không". Cậu hờ hững nói, hiện tại nên kết thúc nhiệm vụ nhanh, cậu sẽ mang anh và Phương Khả đi thăng cấp.
Tống Nghệ:"Chỉ còn tôi thôi". Ông cười đắng nói.
Bạch Thuần:"Ông chuẩn bị đồ đạc mang theo đi, chúng ta sẽ đi liền trở về căn cứ".
Nam Trường Tư đứng sát bên cậu, ánh mắt luôn hướng về cậu, chỉ thiếu điều mọc thêm đôi tai và cái đuôi ngoe ngẩy. Anh nhân cơ hội, này muốn đứng gần cậu hít hà mùi chất dẫn dụ ngọt ngào ấy. Nhưng nếu người ngoài nhìn qua sẽ trông thấy anh như đứng đó với khuôn mặt lạnh tanh mà thôi.
Tiến sĩ nghệ dẫn 2 người tới tới phía cánh cửa ẩn sau chiếc tủ sách. Nơi này cũng vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành sinh sống, có màn hình chiếu lên hình ảnh mà camera đang quay lại khắp nơi, kể cả việc cả đám Mạc Tuyết đang tìm kiếm xung quanh có đồ dùng gì có thể cậy cái đồ chặn đường lên của cậu và anh không.
Bạch Thuần kêu Tống Nghệ chuẩn bị đồ cần mang theo lẹ đi rồi bắt đầu lên. Ông cũng không mang gì nhiều, chỉ mang theo một chiếc vali có chứa 5 bình thủy tinh. Đây là vũ khí hạt nhân dạng ném, đây là vật khá quan trọng trong việc phòng thủ của loài người đối với zombie triều.
Lúc này Tống Nghệ mới ấn cái nút khiến cho tấm sắt kia trượt lên mở ra con đường đi lên như ban đầu. Cậu và Nam Trường Tư dẫn đầu đi lên, Tống Nghệ đi phía sau hai người. Lúc 2 người lên, cả đám người khi thấy 2 người đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu 2 người có chuyện gì chắc cả đám bỏ mạng tại đây mất.
Nam Trường Tư:"Chúng ta quay về thôi, tiến sĩ Tống Nghệ này là người chúng ta cần hộ tống về".
Cả đám người lúc này mới chú ý người đàn ông sau lưng 2 người. Họ cũng ngạc nhiên vì nơi này còn người sống. Cũng không giải thích nhiều Bạch Thuần dẫn cả đám người đi ra khỏi khu nghiên cứu này và trở về nơi 2 chiếc xe đỗ. Lúc 2 người lái xe thấy cả đám người trở về liền tới xem giúp được gì không nhưng họ cũng không cần liền kêu họ bắt đầu lái xe về.
Bạch Thuần cũng đi theo đám người trở về căn cứ. Cậu ngồi chung xe với lại Nam Trường Từ. Ở phía trước là người lái xe và Phương Khả, phía sau thì Bạch Thuần lựa chọn chỗ ngồi trong góc kế bên Nam Trường Tư. Còn mấy người kia thì ngồi kế bên kia của anh.
Nam Trường Tư lúc này muốn trò chuyện với cậu nên cố tìm chuyện bắt chuyện với cậu.
Nam Trường Tư:" Bạch Thuần này, cậu là người ở nơi này sau". Anh nhẹ giọng nói chuyện khiến người cho đám người Mạc Tuyết nghe mà sợ. Lần đầu thấy đại ca của họ như vậy.
Bạch Thuần:"Ùm". Cậu hờ hững nói, lúc này cậu mới ngả bài thật với Nam Trường Tư:
"Tôi muốn gia nhập tiểu đội anh, được không và đưa luôn cô gái tên Khả Phương kia vào tiểu đội".
Khi cậu đề nghị muốn gia nhập vào tiểu đội anh, anh vui lắm nhưng khi nghe cậu muốn cho thêm Phương Khả vào thì bỗng dưng cơn ghen của một Alpha đối với người yêu của mình bỗng dưng dâng trào.
Nam Trường Tư:" Tại sao lại muốn cho cô ta vào" Anh không thể tin mà hỏi cậu.
Bạch Thuần:" Cô ấy có chuyện liên quan đến tôi, vì vậy tôi cần cô ấy gia nhập vào nhóm anh để dễ dàng quan sát cô ấy".
Cậu nói qua loa như này thôi khiến anh cảm thấy nguy cơ mất vợ vô cùng nhưng cũng không làm gì được. Lời của vợ là trên hết.
Hai Chiếc xe chạy dọc trên đường trở về căn cứ, những khu vực gần Căn cứ A đường đi khá là thông vì hơn 3 năm có những tiến hoá giả tìm vật tư nên vì vậy những con đường lớn đều được dọn dẹp để các tiểu đội di chuyển dễ dàng. Hiện tại trời cũng chiều tối rồi nhưng họ vẫn tính đi xe trở về căn cứ luôn, đến sáng mai là sẽ trở về căn cứ.