Nam Trường Tư muốn làm cho Bạch Thuần và mình một đám cưới viên mãn nên mới trở lại căn cứ A nhờ vào mấy thằng đàn em ngốc nghếch kia. Từ lúc ở lại đây, thời gian trôi qua không phải là vô nghĩa, thời gian rảnh thì anh cùng Bạch Thuần đi dạo căn cứ, hay là kiếm một số trò chơi giải trí, còn thời gian còn lại anh dùng để tới nhà huấn luyện.
Nơi đây rộng lớn chứa hơn được ngàn người, cấu trúc giống với một sân bóng rổ nhưng lớn hơn rất nhiều và bảo mật khá tốt nên anh bắt tay vào trang trí nơi này thành nơi tổ chức hôn lễ.
Mạc Tuyết và anh em họ Mạnh đều bị đều bị anh bốc lột sức lao động nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà làm, nhưng ngu gì mà không nhờ người khác phụ nên bọn họ gọi thêm người tới phụ.
Ngày diễn ra hôn lễ đã là 1 tháng sau. Bầu trời hôm nay không có tuyết, nắng ươm vàng trên bầu trời xanh mát kia toả nắng chiếu sáng đem đến nguồn năng lượng để duy trì sinh mệnh. Tuyết bị ánh nắng ấm áp kia sưởi ấm mà tan chảy tạo thành những vũng nước nhỏ, mùi hương của khí trời mát mẻ, mùi tuyết hoà mình vào lòng đất mẹ thật là tươi mát.
Thiên địa dường như cũng muốn chứng kiến ngày hôn lễ của hai người. Buổi sáng Bạch Thuần thức dậy thì mọi thứ vẫn như thường ngày, dạo này hơi chán nên cậu có ra ngoài căn cứ chơi bời với mấy sinh vật đột biến cho đỡ nhàm. Chúng vốn không có nhận thức nên không biết được hôm này là ngày cuối cùng nó còn nhìn thấy được ánh mắt trời.
Khi Bạch Thuần trở về nhà của Mạc Tuyết đã là buổi trưa. Cậu và Nam Trường Tư đã ở nhờ nhà của Mạc Tuyết gần tháng nay rồi, phải kể đến thời gian trôi qua thật nhanh nhưng đối với Bạch Thuần vốn cũng chỉ là cái chớp mắt.
Bạch Thuần đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, cậu không hiểu sao dạo này Nam Trường Tư cứ hay đi ra ngoài, cậu hỏi đến thì anh cứ bảo là căn cứ nhờ anh làm chút việc. Mỗi ngày lại một lý do, dù là có dành thời gian cho cậu nhưng cậu thấy anh dạo này cứ hành động mờ ám cứ như đang che dấu con tiểu tam nào đó cũng nên.
Bạch Thuần chậc lưỡi mà ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Lúc Nam Trường Tư về nhà thì đồng hồ đã điểm 1 giờ.
“Em chưa ăn trưa sau?”
Nam Trường Tư nhìn Bạch Thuần nằm ườm ra sô pha, nhìn xung quanh không có vết tích cậu đã ăn trưa. Bình thường thì cậu hay có thói quen ăn trưa xong làm nửa quả dưa hấu nhưng giờ thấy cậu nằm vật vã như bông hoa héo úa làm anh muốn bật cười nhưng phải nhịn.
“Em không muốn ăn.”
Cậu lười biếng mà đáp anh, liếc mắt nhìn người đàn ông như được tạc tượng kia.
“Tối nay chúng ta cùng đi tham dự một buổi tiệc nha.”
Anh đi lại gần chỗ Bạch Thuần mà nhéo nhéo má cậu.
“Nói chuyện không động tay chân.”
Cậu giơ tay vỗ cái đôi càng đang manh động kia, cái má bị nhéo mà đỏ lên cả rồi. Tháng này cậu chỉ có ăn, đi chơi, ăn, ngủ, rồi cứ lặp lại như vậy nên béo lên mất rồi.
“Em bé của anh béo lên mất rồi, má cũng có thịt hơn rồi nhéo đã lắm.”
Anh cúi xuống cắn một cái zô cái má mềm mềm kia của Bạch Thuần. Không cho anh bụ má thì anh cắn. Bạch Thuần bị cắn thì thẹn quá muốn dọng vào cái bản mặt của Nam Trường Tư nhưng khuôn mặt hoa lệ kia là để cậu ngắm mà nên thôi chịu thiệt xíu cũng không sao.
Hai người quần nhau đến tối, vốn Bạch Thuần tưởng rằng thời này rồi ai quan tâm trang phục đi dự tiệc đâu, nhưng cậu bị Nam Trường Tư bắt đi thay một bộ tây trang trắng nổi bật. Lúc cậu mặt vào thì trông rất hợp với cậu, làn da màu hơi tối được bộ vest đắt tiền làm cho nổi lên, khuôn mặt khả ái trông rất cưng.
Lúc cậu thay đồ xong thì Nam Trường Tư đã đứng ngoài cửa phòng chờ cậu, anh cũng mặc một bộ tây trang y hệt như cậu trừ việc là nó có màu đen. Trông giống như đây là trang phục cặp đôi vậy. Nam Trường Tư vuốt tóc lên lộ ra quần trán cao, đôi mắt thâm thúy màu xanh lam huyền bí, mày rậm môi mỏng, Bạch Thuần thưởng thức cái vẻ đẹp cao cao tại thượng không ai với tới này của Nam Trường Tư mà đứng bất động nhìn Nam Trường Tư.
Anh cười cười mà hôn lên môi cậu một cái rồi nắm tay cậu đi ra ngoài lên xe đến nơi tổ chức “tiệc” kia.