Nam Trường Tư hiện tại đang nấu nước sôi để làm chín thức ăn đóng hộp. Anh lấy 4 hộp cơm chín tự động ra, trên hộp là hình ảnh cơm trắng tinh rưới trên nó là nước sốt thịt mang lại kích thích cảm giác đói của người nhìn cực kỳ.
Hiện tại đã 7 giờ rồi, chỉ có mỗi Nam Trường Tư là còn thức, khoảng cách đến vườn quốc gia không còn xa, chỉ cần thêm 2 ngày đi đường nữa là tới nơi rồi.
Bạch Thuần chăn ấm nệm êm mà đánh một giấc sảng khoái rồi, mở mắt ra, ánh mắt hơi ngập nước do mới ngủ dậy nên nhìn có vẻ như làm nũng, làm cho Nam Trường Tư đang nhìn cậu cảm thấy cậu đáng yêu cực kỳ.
Bạch Thuần ngồi dậy vươn vai cử động để khởi động cơ thể xíu, thân hình mảnh mai vươn ra khỏi chăn nệm dày cộm kia. Nam Trường Tư đang rót nước sôi cũng không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút, không cẩn thận mà chế nước nóng vào tay. Anh là dị năng hệ hoả nên lẽ ra là không bị bỏng được, nhưng muốn thu hút sự chú ý của Bạch Thuần mà kêu lên một tiếng hơi đau đớn.
Bạch Thuần đang chuẩn bị đứng dậy xem Nam Trường Tư đang nấu món gì, thì nghe tiếng anh kêu lên tuy không lớn nhưng cũng nghe ra được sự nhẫn nhịn trong đó. Cậu quay đầu về phía anh, nhìn thấy tay anh bị dội nước nóng mà đỏ cả lên, Bạch Thuần lo lắng mà chui ra khỏi chăn đi tới xem thử coi anh có sao không.
Nam Trường Tư thấy Bạch Thuần đã phát hiện mình bị thương nên tự đắc trong lòng, lúc nãy nước nóng đổ lên thì không sao cả, nhưng anh cố tình dùng chính lửa của mình làm bỏng bản thân, dùng một chút kỹ xảo mà tổn thương phần da chỗ bị đổ nước sôi.
Bạch Thuần lại gần nhìn bàn tay đỏ ộp do bị bỏng kia mà đau lòng cho anh, cậu nhăn mày kéo bàn tay bị bỏng kia lại gần mình. Cậu lấy trong không gian chai nước ra đổ nhẹ nhàng lên bàn tay, dòng nước mát làm vết bỏng nóng ấy đỡ hơn. Nam Trường Tư hơi nhíu mày vì chơi ngu dùng lực hơi mạnh mà có vẻ vết thương không dễ lành nhanh vậy.
Bạch Thuần lúc như này không nghĩ tới việc trong không gian Nam Trường Tư có linh tuyền chữa trị được vết thương như này. Yêu vào có ai mà thông minh đâu.
Bạch Thuần cầm tay lên mà thổi, chỗ hai người đang ngồi bị nước làm ẩm cả một chỗ, vì vậy Bạch Thuần kéo anh qua bên chỗ khô ráo ngồi.
Nam Trường Tư nhìn đôi môi đang chu chu thổi cho anh mà nổi lên tâm tư đen tối, liền cuối đầu xuống, tay không bị thương kia kéo gáy cậu lại, hôn xuống. Bạch Thuần bị tấn công bất ngờ không kịp đẩy anh ra, đôi tay đè lên lồng ngực anh, nếu như bây giờ cậu mà vận sức có khi đè nát lồng ngực của Nam Trường tư cũng nên, vì vậy Bạch Thuần cũng không ngăn cản nụ hôn của Bạch Thuần.
Hôn trước mặt người khác mang đến sự kích thích kỳ lạ đến cho Bạch Thuần cực kỳ. Mùi pheromone của hai người tự động mà phỏng ra, quấn quít lấy nhau.
Hai người kia vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành, không biết chuyện gì đang xảy ra, tiếng sột soạt vang lên cũng không lay động gì hai người này. Phương Khả tự động bỏ qua tiếng động này là vì cô lúc nãy cũng tỉnh dậy thấy Nam Trường Tư đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn các thứ, nên cô cũng tự động bỏ qua tiếng động ồn ào nhưng không quá rõ ràng kia. Còn Tiểu Hoa thì có thể đánh giá là ngủ như chết cũng được, nếu như không phải trời sập hay zombie tấn công chắc cô sẽ không muốn tỉnh dậy.
Bạch Thuần choàng tay qua cổ Nam Trường Tư, đôi tay mềm mại, nhưng ẩn chứa trong đó sức mạnh vô biên ôn tồn mà ôm cổ Nam Trường Tư. Thấy cực cưng của mình chủ động như vậy anh cũng làm nụ hôn thêm sâu, môi lưỡi va chạm trao đổi dịch ngọt trong miệng, tiếng nước vang lên dâm mỹ cực kỳ nhưng đều bị Nam Trường tư chặn hết trong miệng của hai người.
Một tay Nam Trường Tư ôm eo, một tay sờ nhẹ sao gáy Bạch Thuần mang đến dòng điện chạy dọc sống lưng Bạch Thuần, thân hình nhỏ bé kia run rẩy lên theo những lần anh vuốt ve eo của cậu.
Hôn gần mấy phút như muốn rút cạn không khí của Bạch Thuần, Nam Trường Tư thấy Bạch Thuần sắp không chịu nỗi nữa liền buông tha cho cậu, môi lưỡi rời nhau tạo ra sợI chỉ bạc từ nơi hai người hôn nhau.
Bạch Thuần thở hổn hển, ánh mắt ngập nước do thiếu dưỡng khí mà cực kỳ ra vẻ bị bắt nạt. Nam Trường Tư cười cười mà bế Bạch Thuần ngồi lên đùi mình, tư thế xấu hổ mang đến cảm xúc khó tả cho Bạch Thuần. Nam Trường Tư lúc này thấp hơn Bạch Thuần nửa cái đầu mà phải chồm lên cắn cắn yết hầu của Bạch Thuần, những dấu răng nhẹ để lại trên làn da hơi ngăm kia.
Bạch Thuần rên rỉ vì bị kích thích trước hình ảnh này, Cây gậy cách hai lớp vải của Nam Trường Tư chọt chọt và đùi của Bạch Thuần khiến cậu càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng. Nam Trường Tư như tìm thấy được một điều mới lạ trên khuôn mặt đầy sự vô cảm kia mà cảm thấy đạt được thành tựu.
Anh đè ngã cậu xuống, dùng tay che sau đầu cậu để tránh đầu đập xuống sàn nhà trơn bóng kia. Nam Trường Tư dùng tay luồn vào áo len mỏng màu vàng nhạt của Bạch Thuần như một con mãng xà làn đang luồn lách trên người Bạch Thuần. Đôi bàn tay đầy chai sạn cho năm tháng ở trong quân đội mà làm cho Bạch Thuần run rẩy, tiếng rên bật ra khỏi môi.
Bạch Thuần cảm thấy chuyện này quá mức điên rồ, cậu không muốn trước mặt người khác mà diễn một vở kịch phim người lớn đâu liền dùng tay chặn bàn tay đang du tẩu trên người.
Cậu ngước ánh mắt đầy hơi nước nhìn anh lên án.
“Đừng, còn Tiểu Hoa và Phương Khả.”
Cậu nói nhỏ hết mức để tránh làm cho hai người kia tỉnh dậy. Nam Trường Tư nhìn bé cưng của mình xấu hổ làm cho anh càng muốn trêu chọc cậu, nhưng sợ chọc quá làm cậu tạc mao nên hôn một cái lên mũi cậu rồi tách ra.
Bạch Thuần thở ra một hơi vì Nam Trường Tư không định làm mấy cái cảnh 18+ cấm trẻ em kia. Bạch Thuần vẫn có một chút kiến thức về việc hai nam khi làm với nhau như nào, nhưng cũng chỉ là một ít nên cậu không có kinh nghiệm xíu nào.
Bạch Thuần nhìn con quái vật sừng sững kia của Nam Trường Tư dày cộm dựng thành túp lều nhỏ. Nó phải lớn lên đến 25 cm, cậu cảm giác không ổn xíu nào.
Nhìn ánh mắt sợ hãi của cục cưng nhìn vào cậu em mà anh đầy kiêu hãnh làm anh hơi buồn. Chả lẽ cậu chán ghét cậu bé của anh. Cậu em như nhận ra cảm xúc của người anh mà muốn xíu xuống liền luôn.