Con phượng hoàng này thật sự rất có ích, bởi khả năng độc nhất vô nhị của nó đó là tái sinh, giúp cho người ký khế ước với nó sẽ được 1 lần tái sinh.
Phượng hoàng còn có những khả năng đặc biệt khác như là giá trị vũ lực hay là làm thú cưỡi cũng được. Phượng hoàng được xếp vào hàng ngũ thần thú viễn cổ cũng là do huyết mạch đang chảy bên trong mỗi thành viên trong tộc phượng hoàng.
Huyết mạch càng thuần khiết, sức mạnh càng khổng lồ. Những đứa con mới chào đời của tộc phượng hoàng đã mang trong mình sức mạnh ngang với cấp 10 của thế giới này, nếu như nó chỉ lớn lên đến thời kỳ trưởng thành thì sức mạnh cũng đã vượt bậc lên tới cấp 30 hơn.
Có vẻ như vị diện này không thể mô tả được sức mạnh của thần thú này, nếu như có thả một con phượng hoàng trưởng thành vào thế giới này, chỉ e là thế giới này chỉ còn lại mỗi mình nó tồn tại, vũ trụ bị tàn phá, tuyệt chủng hoàn toàn.
Nhưng nhìn con gà què trên bàn gỗ đang nhảy nhót há mồm đòi ăn này thì Bạch Thuần thở dài một hơi. Chặng đường nuôi đó lên tới thời kỳ trưởng thành có vẻ như là hơi khó.
Bạch Thuần:“Anh mau ký khế ước với nó đi.”
Bạch Thuần nhìn Nam Trường Tư đang sững sờ nhìn thần thú ghê ghớm trong truyền thuyết kia. Nam Trường Tư lúc này mới hồi thần, gãi đầu hỏi lại Bạch Thuần:
“Ký khế ước kiểu gì?”
Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Nam Trường Tư thì Bạch Thuần mới nhớ Nam Trường Tư có biết làm thế nào ký khế ước đâu.
Trong cốt truyện, Nam Trường Tư không miêu tả rõ con phượng hoàng này. Do trứng nó nở quá lâu nên truyện chỉ miêu tả một chút xíu về việc nó là trứng thần thú. Nam Trường Tư không thật sự ký khế ước với nó, chỉ là khế ước tạm thời thôi, việc ký khế ước phải có sự đồng ý từ hai bên.
Và sau đó đến cuối truyện thì phượng hoàng cũng không được nhắc lại thêm một lần nào nữa.
Bạch Thuần:“Anh nhỏ một giọt máu vào nó là được.”
Bạch Thuần giải thích cho Nam Trường Tư cách ký khế ước với nó. Còn công dụng của thần thú này thì cứ để sau rồi nói cũng được.
Nam Trường Tư thật sự không muốn ký khế ước với cái thứ hình dạng khác gì con gà bị cạo sạch lông chuẩn bị cho vào nồi nước hầm lên.
Nhưng người yêu anh bảo là nó là thần thú thì có lẽ rằng nó sẽ thật sự là thần thú có sức mạnh gì đó có thể giúp anh đi.
Nam Trường Tư cắn ngón tay cái, đứng dậy cuối người về phía phượng hoàng mà nhỏ giọt máu nóng hổi lên người nó.
Lúc này một trận hô phong hoán vũ từ đâu kéo đến, tâm của dị tượng này là ở ngay trên nhà Nam Trường Tư, kéo theo sự hiếu kỳ của những người xung quanh.
Bạch Thuần không sợ ánh mắt người khác lắm, nhưng cậu muốn tránh phiền phức nên đã tạo nên một kết giới ảo ảnh lên toàn bộ căn cứ. Lúc những người trong căn cứ đang nhìn lên phía bầu trời nổi bão trên nhà Nam Trường Tư thì bỗng dưng ngẩn cả người trong 1 giây thì sao đó hồi thần lại. Họ gãi gãi đầu, nhẩm trong miệng tự nhiên nhìn lên bầu trời chi vậy, mặc dù tâm bão vẫn còn nhưng hình như không ai nhận ra nó cả.
Bạch Thuần lúc này mới an tâm mà để cho quá trình ký khế ước thuận lợi.
Phía gần vùng biển bermuda, vẻ như Tạ Uy đã nhận ra được gì đó mà nhìn về hướng của căn cứ A đang toạ trấn.
Tạ Uy:“Lộc Nhân, ta cảm nhận được uy áp của thần thú, mùi vị của thứ đó làm ta cảm thấy không ổn chút nào.”
Tạ Uy dùng giọng điệu hơi sợ sệt nói, uy áp từ thần thú khiến Tần Uy hơi run rẩy theo bản năng. Hắn hiện tại đang trong hình dạng rồng cây nhỏ xíu trên vai Lộc Nhân giữa bộ bầy zombie.
Uy áp từ việc phượng hoàng chào đời đã khiến hắn hơi hoài nghi rằng thế giới này có thần thú rồi. Nó vốn là linh thú được loài người thờ phụng, nhờ những tín ngưỡng họ mang lại cho Tần Uy sức mạnh cũng như giúp Tần Uy trở thành sự tồn tại đỉnh cao.
Loài người khi tận thế thì không còn một ai rảnh đâu mà thờ phụng cho nó, họ còn không chắc mình còn sống được hay không nói gì tin một thứ không có thật.
Tần Uy không được sùng bái cũng như nhận được tín ngưỡng từ nhân loại dẫn đến việc hắn ngày càng yếu đi, cho đến một ngày Lộc Nhân đi ngang qua đền thờ của hắn.
Đền thờ này được lập từ rất lâu rồi, có niên đại lên đến hơn trăm năm được xây dựng bên trên một ngọn núi bao phủ bởi cánh rừng tươi tốt, giờ đây là sự nguy hiểm đến từ thực vật biến dị.
Khi nó nhìn thấy Lộc Nhân lần đầu tiên thì đã nhận ra đây là đứa con của thiên mệnh, là người có thể làm cho thế giới này rung chuyển. Vì vậy khéo léo mà xin làm tay sai của Lộc Nhân.
Nhờ vào tài trí cũng như sự hiểu biết của mình đã giúp cho Lộc Nhân rất nhiều nên lời nói của Tần Uy rất có độ nặng nhất định với Lộc Nhân.
Giờ đây khi cảm nhận rõ ràng uy áp từ khế ước tạo thành giữa thần thú và con người càng khiến nó chắc chắn rằng thần thú đã chấp nhận tên nhân loại kia.
Thần thú nếu như trưởng thành hoàn toàn, vậy thế giới này kẻ đang nắm giữ sức mạnh của thần thú trong tay là kẻ có thể điều khiển cả vũ trụ này.
Lộc Nhân cũng nhận thấy được sự run rẩy của Tần Uy mà sờ đầu nó. Anh nhìn về phía bầu trời đen kịt như nổi bão, những cơn gió mạnh mẽ gào thét như linh hồn oán than từ địa ngục. Nó xuất phát từ căn cứ A.