• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian Bạch Thuần và Nam Trường Tư ở căn cứ A trôi qua cũng hơn 1 tuần, ngày nào hai người Bạch Thuần và Nam Trường Tư cũng chăm đi dạo phố, làm Mạc Tuyết phải đi theo chăm nom hai ông thần này sợ có chuyện bất trắc xảy ra.

Giữa phố người đông đúc, Bạch Thuần đang đứng chờ ờ một cửa hàng bán kẹo hồ lô, khách mua cũng khá là đông, người mua tấp nập.

“cậu muốn mua gì, ở đây có 3 loại kẹo hồ lô làm từ đường nhân tạo mua từ căn cứ, vị ngọt thanh nên ăn rất ngon.”

Người bán hàng nhiệt tình mà chào hỏi khách hàng của mình. Bạch Thuần thấy rằng trên kệ cửa hàng có 3 loại kẹo từ 3 loại trái cây là nho, táo và cà chua. Cậu nhìn mà thèm quá trời, cậu rất thích ăn đồ ngọt nên liền vung tay mua đủ 3 loại, mỗi loại 2 cây.

Khi rời khỏi cửa hàng bước trên đoạn đường đông đúc, hai bên người đi nhiều nên có người va phải Bạch Thuần khiến cậu hơi lảo đảo. Cậu mới ngước nhìn lên là một người ăn mặc khá thời thượng so với những người xung quanh.

Người này khoác trên mình một bộ vest rất lạ so với những người xung quanh, chẳng có người bình thường nào có thể mua nổi bộ đồ này trong cái thời cái no còn đang khó khăn.

“Không có mắt à thằng ngu. Má mày biết bộ đồ của tao bao nhiêu tiền không? Mày có mắt mà không biết sử dụng à.”

Hắn ta đưa cái khuôn mặt kiêu ngạo lên mắng chửi Bạch Thuần, cái khuôn mặt của hắn xấu, xấu đến mức ma chê quỷ hờn. Mắt thì hí, miệng thì hô, người thì lùn tịt. Nếu như không ai nói cậu tưởng đây là một tên nhóc nào đó giả bộ ăn mặc trưởng thành.

Bạch Thuần nhìn hắn đang lải nhải chỉ tay chửi cậu, cậu thì lại thoải mái cầm cây kẹo hồ lô của cậu ăn nhồm nhoàm, cái miệng bô bô ăn cho thấy mức độ khó cưỡng của cây kẹo hồ lô.

Người đi đường hóng chuyện mà nhìn về phía hai người đang cãi nhau. Bọn họ tặc lưỡi mà nghĩ rằng cậu chết chắc rồi, cái người đang chửi kia chính là cậu ấm của thượng tướng Tô Viễn, một phút mặc niệm cho cậu trai kia.

Cái người đang chửi kia điên tiết khi bị ngó lơ, liền giơ tay đánh ra một đòn, một lưỡi dao gió bén nhọn phi thẳng về phía Bạch Thuần.

Cậu nãy giờ nhìn hắn làm trò con bò mà đầu đầy chấm hỏi bây giờ còn có những kẻ não đầy nước cứ thích đi kiếm chuyện vậy chỉ. Cậu giơ tay lên lưỡi dao gió tròn như cái bát kia nằm gọn gàng trên bàn tay cậu, nó vẫn đang quay xoay tròn trên lòng bàn tay cậu.

Những thanh kẹo hồ lô bay lơ lửng trên không trung làm cho những người bên ngoài xì xầm về việc cậu có dị năng.

Tên kia nhìn thấy cậu dễ dàng đỡ được đòn tấn công của hắn thì lúc này mới bình tĩnh lại mà cẩn thận quan sát người này. Bạch Thuần hiện tại được tu chỉnh lại do trở thành một omega nên nhìn rất vừa mắt thanh tú, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt tròn tròn trông ngây thơ vô số tội như bé thỏ trắng làm cho hắn lúc này nghĩ trong lòng rằng đây đúng là viên ngọc thô chờ ngày được mài ra mà.

“Cậu em này, cậu lỡ va chạm anh thì phải xin lỗi anh chứ đúng không nào? Không ấy chúng ta tới một nơi khác để nói chuyện xin lỗi cũng được.”

Nhìn khuôn mặt gã lúc trêu đùa cậu trông vừa hèn như nhìn mèo thấy mỡ vừa như mấy tên biến thái vậy. Hắn ta chờ vệ sĩ của mình đến để tóm gọn bé mỹ nhân này về nhà, nhìn hiện trạng bên ngoài là biết omega rồi. Gã nghĩ thầm trong lòng 'Cũng chỉ là món đồ chơi, dù có ghê ghớm thì cũng phải nằm dưới người hắn.".

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Ồ, vậy sao.”

Cậu gật đầu ùm à một cái rồi tiếp tục gặm cắn cây kẹo hồ lô tiếp theo. Trên tay cậu chỉ còn lại 5 cây, một cây bị cậu xử lý khi phải giải quyết tên đê hèn trước mặt cậu.

Hắn bị cậu bán cho vài quả bơ mà giận tím người, vừa đúng lúc có 5 người mặc đồ của chiến đội tới. Những người này đi đuổi những kẻ đứng gần gã lùn và xấu như goblin kia chỉ thiếu mũi dài và da màu xanh.

“Cậu chủ, xin lỗi vì đã đi lạc”

Một người đàn ông từ trong 5 người lên tiếng cúi đầu trước mặt gã. Bọn họ là 5 người con trai có cơ thể như huấn luyện viên tập tạ, tướng đô con nên khi đứng cùng gã kia thì trông rất kỳ lạ.

“Có việc đi qua chỗ tao cũng lạc, lũ ngu. Cha t trả tiền cho mày đâu phải để đi lạc.”

Gã đang tức giận nên chỉ có thể giận cá chém thớt mà mắng 5 người này, mắng mà nước miếng văng tùm lum trông như mưa rơi vậy.

Khi mắng đã rồi mới nhìn lại người đã bơ mình, chỉ tay vào Bạch Thuần

“Bắt thằng đó lại cho tao, tốt nhất đừng gây ra tổn thương gì lên nó.”

Gã ra lệnh cho 5 người lực lưỡng, bọn họ nhìn về phía Bạch Thuần bằng ánh mắt ngạc nhiên vì cái tên trông như goblin kia tên Tô Ngạn đã là tiến hoá giả cấp 13, hiện tại cấp 13 ở căn cứ này đã là người có thực lực được căn cứ trọng dụng rồi nên mới phải xem xét kỹ lưỡng người thanh niên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK