Bạch Thuần dịch chuyển tới chỗ Nam Trường Tư, anh đang ở nhà của Nam Quân và trò chuyện với ông. Nam Quân vốn được căn cứ cấp cho một căn hộ cao cấp nhưng ông từ chối mà vẫn ở ngôi nhà cũ này của mình, ông vốn cũng đã có tuổi rồi không thích một nơi gò bó người như thế.
Nam Trường Tư đang ngồi ngược hướng với Bạch Thuần nên không thấy cậu bước vào. Cậu thật sự là đi nhẹ nhàng như mèo vậy không một tiếng động. Nam Quân thì đang say sưa kể chuyện xưa với thằng con trời đánh bỏ theo trai này của mình nên không chú ý tới Bạch Thuần từ cửa đi vào.
“Hồi đấy con trông như khúc gỗ vậy, mặt lúc nào cũng lạnh lùng như thể người sống chớ lại gần. Bố với mẹ của con cũng bó tay mà không biết rốt cuộc con có phải là con ruột của bọn ta hay không.”
Nam Quân giờ đã có tuổi, sau tận thế ông như già hơn so với tuổi, nết nhăn đã hằn trên gương mặt uy dũng kia.
“Nhớ cái lúc con được ông nội mai mối cho con gái nhà Thư, với cái tính cách bí xị đó chỉ có mà chê nên ế đến giờ.”
Nam Quân vẫn cứ lải nhải mà nói đủ chuyện trên đời.
Bạch Thuần lên tiếng làm tạm từng cuộc trò chuyện một người này
“Con chào ba, xin lỗi vì đã không ra mắt sớm nhưng bọn con còn có việc nên chưa nói cho ba biết.”
Bạch Thuần nhẹ nhàng lại gần Nam Trường Tư mà chào hỏi Nam Quân. Ông nhìn Bạch Thuần mà suy tư, ông vốn không mang tư tưởng quá cổ hủ là nam không được yêu nam. Giờ đây giới tính đã có sự thay đổi nên nam cũng có thể sinh con nên ông cũng không có ý kiến gì về việc người yêu của con trai mình là nam.
“Em tới đây hồi nào vậy?”
Nam Trường Tư bất ngờ nghe thấy giọng Bạch Thuần từ phía sau mà quay đầu lại. Hôm nay anh tới nhà ba từ sớm nhưng Bạch Thuần bảo là muốn đi dạo xíu rồi lát ghé qua nhà ba anh sau nên mới dẫn đến việc cậu phải tàn sát chúng sinh.
“Vừa mới đến thôi.”
Bạch Thuần ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà Nam Trường Tư đang ngồi, Nam Trường Tư vòng tay qua eo của Bạch Thuần mà kéo cậu lại gần, cuối xuống hít hà cổ của cậu.
“Hai đứa bây tính để lão già như bố sắp xuống lỗ còn phải xem một màn ân ái này à.”
Nam Quân nãy giờ có uống vài ly rượu với Nam Trường Tư nên hơi say rồi, ông nhìn thêm một màn anh anh em em kia nữa làm ông nhìn thấy được hình ảnh của ông và vợ mình. Nếu như không phải vì bệnh thì có lẽ bà ấy đã được chứng kiến đứa con mang nặng đẻ đau của mình đã tìm cho mình một nửa kia.
Ông lau đi giọt nước mắt hạnh phúc của người cha già khi chứng kiến được hạnh phúc của đứa con của mình cũng như gợi lại cho ông những hạnh phúc lúc trước của mình.
Nam Trường Tư nhìn ba mình cúi đầu lau nước mắt thì biết ông đang rơi vào hồi ức, nên cũng không làm phiền mà dắt tay Bạch Thuần lên phòng cho khách mà ba anh đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Bạch Thuần cùng Nam Trường Tư đi lên phòng khách. Căn phòng trống trải giờ đây càng thêm trống trải chỉ có mỗi một mình Nam Quân. Nam Quân một mình ngồi ở căn phòng, cơn men say như dẫn lối đưa ông vào giấc mộng nơi mà vợ ông vẫn còn sống, nơi mà họ có thể coi là hạnh phúc nhất đời này.
Bạch Thuần và Nam Trường Tư thì chui vào trong không gian của Bạch Thuần. Nhóc Phượng Bạch thấy hai người thì vui vẻ bay lại, nó hiện tại đã lớn bằng một nửa người trưởng thành, lông cánh màu đỏ rực như lửa bắt mắt. Nó chíp chíp bay xung quanh đỉnh đầu của hai người.
“Anh cho nó uống chất kích thích tăng trưởng à mà sao lớn nhanh vậy?”
Bạch Thuần ngỡ ngàng trước sự tăng trưởng về kích thước này. Phượng Bạch như trả lời yes yes mà chíp chíp liên tục.
“Anh dùng hoả ngục kết hợp với lam hoả cho nó ăn nhưng không ngờ hiệu quả lại lớn đến vậy.”
Bạch thuần cho Nam Trường Tư một like vì anh nuôi chim đúng là quá mát tay. Hai người cứ thế dạo chơi làm mình làm mẩy ở trong không gian hết ngày.
Mạc Tuyết đang phải ra bên ngoài tới căn cứ khác để vận chuyển lương thực đến cho các căn cứ khác. Anh thật sự là khổ quá mà, hai người nào đó thì đang ân ái với nhau còn anh phải làm việc cực nhọc đây này, chả có lấy mấy ngày nghỉ. Mạc Tuyết khóc trong lòng nhiều chút.