• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

">Chương 18: Ly hôn

Nguồn: TruyenOnl.com

 

Editor: Chao + Beta: Amouriel

Hai người im lặng nhìn nhau.

Tần Niệm vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng chờ đợi.

Giang Ninh như suy nghĩ cái gì, nhìn Tần Niệm một lúc cuối cùng mở miệng.

Cô hỏi, “Ngực của cô cỡ bao nhiêu?”

Tần Niệm mặc áo lụa, rộng thùng thình một chút, nhìn không ra kích thước cụ thể.

Nhưng Giang Ninh nhìn cảm thấy cô ta rất lớn.

Dù sao cũng không nhỏ.

Tần Niệm nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên không vui.

Ngay cả phụ nữ cũng thấy ghen tị.

Câu nói này của Giang Ninh, có thể tính là quấy rối tình dục rồi đấy.

Tần Niệm nhìn Giang Ninh hỏi ngược lại “Cô hẹn tôi ra ngoài, chỉ vì hỏi tôi cái này?”

Giang Ninh lắc đầu.

Những gì cô muốn nói, tất nhiên không phải là cái này.

Thế nhưng Giang Ninh hỏi vấn đề thứ hai, cũng không tốt hơn cái thứ nhất bao nhiêu.

“Cô có thích làm tình không?”

Giang Ninh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt, gần như dùng giọng nói bình tĩnh nói ra những lời này.

Trên mặt Tần Niệm không vui, càng trở nên thấy rõ.

Lần này.

Cô ta không nói gì, lấy túi xách của mình chuẩn bị quay người rời đi.

Thật sự là mỡ lợn bị che khuất.

Cô ta thật sự cho rằng Giang Ninh thật sự có chuyện gì nên mới dùng cách này tìm cô ta.

Ngay khi Tần Niệm vừa bước ra bước đầu tiên.

Giang Ninh nói câu thứ ba hôm nay.

“Tần Niệm, tôi trả lại Chu Liệt cho cô.”

Cô nói rõ ràng, rất trực tiếp.

Ngoại trừ giọng nói có chút căng thẳng ra, không có bất kỳ chần chờ nào.

Bóng dáng Tần Niệm còn đang tiến về phía trước, nhất thời dừng lại

Cô ta nheo mắt, mang theo một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua khuôn mặt Giang Ninh.

Loáng thoáng nhìn thấy trong ánh mắt Giang Ninh có chút run rẩy.

Sau đó.

Tần Niệm lại ngồi trở lại vị trí của cô ta, khoanh chân lười biếng nhìn về phía hỏi Giang Ninh

“À ~ cô định trả lại cho tôi như thế nào?”

Tầm mắt Giang Ninh khẽ nhìn xuống, rơi vào cổ tay Tần Niệm lộ ra, cô ta đeo một chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá

Màu đỏ sẫm, rất xứng với Tần Niệm.

Cô cúi đầu, không nhìn Tần Niệm.

Ngón tay trắng nõn tinh tế, vuốt ve giọt nước trên ly trà sữa, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Giang Ninh chậm rãi nói, “Tôi sẽ ly hôn với anh ấy.”

Tần Niệm nhíu mày, theo lời Giang Ninh lại hỏi thêm mấy vấn đề.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm mười phút nữa.

Khi kết thúc.

Tần Niệm chú ý tới ánh mắt Giang Ninh lưu luyến trên cổ tay cô ta.

Cô ta lắc lắc cổ tay hỏi “Cô thích chiếc vòng tay này hả? Tôi có thể tặng nó cho cô”

Cô ta làm như muốn tháo nó ra.

Giang Ninh lắc đầu, cười nhẹ, “Không cần, tôi có rồi.”

Trong ngăn kéo của bàn trang điểm của cô, có một cái giống hệt nhau.

Là Chu Liệt tặng.

Cô chưa bao giờ đeo nó.

Bởi vì chiếc lắc tay đó… Hơn 30.000 tệ.

Sau khi Tần Niệm rời đi.

Giang Ninh ngồi ở quán trà sữa một lúc.

Cô đã uống xong cả ly trà sữa.

Mờ mịt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính ngẩn người.

Cô mặc trang phục như thế này…

Đơn giản, gọn gàng, giả vờ khéo léo …    

Từ giây phút hôm nay ra khỏi cửa, cô giống như muốn biến thành một người khác.

Thật sự là vẽ hổ không thành mà.

Giang Ninh tự giễu mỉm cười, cười đến ánh mắt có chút khô khốc.

Về phía bên kia.

Từ giây phút Giang Ninh rời khỏi nhà, cả nhà đều chìm trong im lặng đáng sợ.

Trên bàn trà trong phòng khách.

Có một máy tính xách tay đang mở

Nhưng ánh mắt Chu Liệt lại chưa từng rơi vào số liệu trên màn hình máy tính.  

Anh không chỉ thất thần, nhưng anh đã mất tập trung.

Bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt của Chu Liệt.

Anh biết Giang Ninh đang nói dối.

Từ khi Giang Ninh quay lưng về phía anh, không muốn nhìn vào ánh mắt anh nói chuyện, anh biết chuyện gì.

Mà lời nói dối của Giang Ninh lại càng vụng về.

Hôm nay là thứ năm, A Thanh sẽ đi làm.

Mà Giang Ninh khác thường, cũng không phải bắt đầu từ hôm nay nói dối, mà từ lúc trước nữa…

Nửa năm… Thậm chí một năm trước.

Chu Liệt phát hiện Giang Ninh luôn ngẩn người, chỉ ngồi một mình, trong mắt tràn ngập mờ mịt và trống rỗng.

Đôi khi ngay cả khi cô ở bên đứa con của mình, cô thường thất thần và không nghe bọn trẻ nói gì.

Ngay từ đầu, Chu Liệt cho rằng Giang Ninh quá mệt mỏi.

Anh chia sẻ việc nhà ở Giang Ninh, có thể giúp Giang Ninh có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Nhưng mọi thứ đã không được tốt hơn.

Giang Ninh ngược lại có nhiều thời gian ngẩn người hơn.

Người của cô rõ ràng ở bên cạnh, Chu Liệt lại hoảng sợ không bắt được cô.

Giang Ninh đang không vui.

Bởi vì cuộc hôn nhân này, không hạnh phúc.

Chỉ khi quan hệ tình dục, Giang Ninh mới trở nên sống động.

Cô sẽ đỏ mặt, sẽ rên rỉ, sẽ gọi anh “A Liệt” từng tiếng một.

Sẽ ôm chặt lấy lưng anh…

Sẽ quấn chân qua eo anh…

Trong mắt cô có hơi nước, khóe mắt đỏ bừng, trên đồng tử… Sẽ nổi lên một chút ánh sáng.

Chu Liệt muốn bắt Giang Ginh như vậy, luôn hết lần này đến lần khác làm tình với cô.

Khi kiệt sức, họ ôm chặt lấy nhau.

Khi đó Giang Ninh đã mệt đến mức không còn cách nào đẩy anh ra.

Từ bất lực đến bất an.

Trong lòng Chu Liệt càng lo lắng, càng ngày càng mãnh liệt.

Đúng lúc này.

Điện thoại của Chu Liệt đột nhiên rung lên.

Là một tin nhắn, từ Tần Niệm.

Chu Liệt, coi chừng vợ anh đi

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK