• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

">Chương 29: Kỳ kinh nguyệt (3) Trưởng thành

Nguồn: TruyenOnl.com

 

Editor: Chang + Beta: Amouriel

Giữa mùa hè, trời nắng như đổ lửa.

Trong sân nhà.

Bóng dáng chàng trai cao ráo đẹp trai, dáng đứng thẳng tắp.

Sau ba năm lột xác.

Trên người Chu Liệt không còn vóc dáng gầy gò như lúc trước, mà càng ngày càng rõ ràng sự bình tĩnh trầm ổn của trưởng thành. 

Nhưng ngày hôm đó.

Chàng trai bối rối, gấp gáp ấy lại rung động…

Từng giọt từng giọt, tất cả đều dâng lên trong lòng.

Anh chỉ đứng yên lặng, nhưng ngược lại trái tim đập thình thịch thật mạnh.

Trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh sân.

Cửa phòng tắm, đóng chặt.

Lại có âm thanh, thỉnh thoảng truyền ra

Những người bên trong hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi.

‘’Anh Chu, anh có ở đó không ạ?”

Trong giọng nói của cô gái, có run rẩy nhẹ nhàng và bất an.

Giống như sợ chàng trai bên ngoài sẽ rời đi, bỏ cô xuống một mình.

Duy nhất lần này.

Chu Liệt đều ổn định tâm tư, bình tĩnh trả lời, “Anh đang ở đây.”

Giang Ninh ở trong phòng tắm, qua khe cửa nghe được giọng nói của anh.

Trái tim vừa bồn chồn, giờ đã bình tĩnh lại.

Nhưng vài phút sau.

Cô lại hỏi một lần nữa, “Anh Chu, anh có ở đó không ạ?”

“Anh ở đây.”

Chỉ có nghe được giọng nói của Chu Liệt, Giang Ninh mới cảm thấy yên tâm.

Chờ Giang Ninh tắm rửa sạch sẽ xong.

Cô mặc một chiếc váy và thay quần lót cũng sạch sẽ, lúc này mới phát hiện cô thiếu một thứ gì đó.

Giang Ninh lúc này ở trong phòng tắm, đi tới đi lui.

Cô không nghĩ tới thứ kia, Chu Liệt cũng không nhắc nhở cô.

Bây giờ phải làm sao đây?

Khuôn mặt trắng nõn của cô gái, nhuốm màu đỏ bừng vì xấu hổ.

Thật lâu sau.

Cô cũng không hỏi nữa, “Anh Chu, anh có ở đó không?”

Chu Liệt ở ngoài phòng lo lắng, nhưng lại không dám tiến lên.

Ánh mặt trời nóng rực, phơi nắng sau lưng anh thiêu đốt.

Giang Ninh sau một phen giãy dụa do dự.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, một khe cửa nhỏ từ khe hở, để lộ ra một đôi mắt đen trong suốt sáng ngời

Ánh mắt ngượng ngùng chớp động.

Hai má đỏ bừng như quả đào.

Giang Ninh nhìn bên ngoài phòng nhỏ, chàng trai cách đó không xa.

Cô mím môi, nhẹ giọng nói, “Anh Chu, anh có thể giúp em đi mua cái kia được không ạ?”

Lời nói giòn tan, nhẹ nhàng truyền đến bên tai Chu Liệt.

Làm cho vành tai của anh, một trận ong ong nóng lên.

Cái đó.

Cô gái Giang Ninh còn không dám nói trực tiếp ba chữ “Băng vệ sinh”.

Trong nháy mắt, chàng trai Chu Liệt chần chờ hoang mang, sau đó lập tức hiểu được là cái gì.

Khuôn mặt của anh càng đỏ hơn.

Thậm chí cũng không dám nhìn thẳng đôi mắt trong khe cửa.

“Em chờ anh một chút, anh đi mua lập tức rồi về.”

Chu Liệt bỏ lại một câu, bóng dáng theo đó biến mất không thấy.

Anh chạy nhanh ra ngoài.

Gió mùa hè thổi vào cơ thể ngột ngạt khô nóng.

Năm đó

Trong thôn không có siêu thịt chỉ có một cửa hàng nhỏ ở cổng thôn.

Chu Liệt sợ Giang Ninh ở nhà một mình sợ hãi.

Anh chạy vội vàng rồi lại vội vàng chạy về nhà.

Trên trán và mặt, tất cả đều là mồ hôi to bằng hạt đậu, mỗi giọt mồ hôi chảy ròng ròng xuống.

Khi anh trở lại sân một lần nữa.

Ngực Chu Liệt còn đang phập phồng kịch liệt, nặng nề thở hổn hển.

Anh đứng một lúc.

Chậm rãi vươn tay ra, gõ cửa phòng tắm.

“A Ninh, anh đã mua nó về rồi.”

Lúc Chu Liệt lên tiếng, trong giọng nói không có chút nóng nảy.

Rất ổn định.

Làm cho lòng người cảm thấy yên tâm. 

Giang Ninh lại mở khe cửa một lần nữa, cầm đồ vào.

Cô cúi đầu nói “Cảm ơn anh”, cũng không biết Chu Liệt có nghe thấy không.

Hai người.

 Âm thầm trải qua bước ngoặt của sự trưởng thành trong cuộc sống.

Chờ Giang Ninh đi ra lần nữa, trên mặt cô còn lộ ra vẻ xấu hổ.

Mà trong sân.

Chu Liệt lấy ra chậu nước lớn giặt quần áo.

Khăn trải giường bị bẩn, chăn… Tất cả đều ở trong đó.

Vòi nước ở một bên mở ra, dòng nước ào ào rơi xuống trong chậu nước, bắn tung tóe những bọt nước nhỏ nhắn.

Bóng dáng cao lớn của Chu Liệt ngồi xổm bên cạnh chậu nước.

Anh khom lưng xuống, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm lấy ga giường, nhẹ nhàng chà xát qua lại.

‘’Anh Chu, anh đừng…..anh đừng……’’

Giang Ninh vừa nhìn thấy, trên mặt càng đỏ hơn, dậm chân thẳng tắp.

Cô hoảng loạn, thậm chí không thể nói rõ ràng.

Chu Liệt ngẩng đầu lên, trên gương mặt đẹp trai tuấn tú vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt.

Anh bình tĩnh lên tiếng, hỏi Giang Ninh, “A Ninh, em có biết giặt quần áo không? ”

Giang Ninh gật đầu, nhẹ nhàng, “Biết ”

Chu Liệt tiếp tục nói, “Quần áo em thay tự mình giặt đi, còn lại anh sẽ giặt. ”

Đó là cách mọi thứ quyết định.

Chu Liệt thậm chí còn đặt một chậu nước nhỏ bên cạnh bồn nước lớn.

Bên trong được bao phủ bởi nước, bột giặt và xà phòng được đặt ở một bên.

Hiển nhiên là trước khi Giang Ninh chưa ra, anh đã sắp xếp mọi thứ.

Chu Liệt nói xong, tiếp tục cúi đầu giặt đồ

Trong đôi mắt rũ xuống kia, không thể giấu được ánh mắt kịch liệt chớp động.

Chu Liệt không thong dong bình tĩnh như biểu hiện của anh.

Hai tay của anh dùng sức nắm lấy ga giường.

Dòng nước ào ào, khi thì bắn tung tóe trên cánh tay anh.

Cảm giác mát mẻ trên đầu ngón tay, làm cho trái tim rung động của anh có thể bình tĩnh lại

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK