• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

">Chương 7: Ngủ thiếp

Nguồn: TruyenOnl.com

 

 

Editor: Chang – TLinh + Beta: Amouriel

Giang Ninh và Chu Liệt có hai đứa con, là một cặp sinh đôi Long Phượng.

Năm 25 tuổi Giang Ninh sinh ra một trai một gái đặt tên lần lượt là Giang Hành và Chu Điềm.

Chu Liệt đặt tên con trai là họ của Giang Ninh, còn con gái theo họ của Chu Liệt.

Giang Ninh sau khi ở cữ xong mới biết được tên của hai đứa bé.

Lúc ấy cô giật mình.

Trong lòng không đồng ý.

Nhưng Chu Liệt đã làm xong thủ tục, tên của Giang Hành và Chu Điềm đã viết trên giấy khai sinh.

Giang Ninh cúi đầu nhìn đứa nhỏ, cũng im lặng không nói gì nữa.

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

Cùng với giọng nói vui vẻ của con, Giang Ninh dần dần hoàn hồn.

Hai bóng nhỏ chạy ra khỏi nhà trẻ đã lao tới trước mặt cô.

Giang Hành một đi mình phía sau đeo hai cái cặp sách nhỏ, Chu Điềm nắm tay Giang Ninh, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút.

Họ hét lên “Dì” một cách lịch sự về phía những người phụ nữ khác bên cạnh.

Ánh mắt Giang Ninh dịu dàng, ý cười nhàn nhạt, nói với mọi người chung quanh, “Chúng tôi đi trước đây.”

“Được, lần sau cô đến sớm một chút, chúng ta nói chuyện phiếm nhiều hơn.”

“Giang Ninh thật sự rất may mắn, không chỉ có một người chồng tốt như vậy mà còn sinh một cặp sinh đôi nữa, trong thôn chúng ta chỉ có một mình cô ấy nhỉ?”

“Nhìn hai đứa nhỏ kia trắng nõn mềm mại, nhìn giống như Giang Ninh vậy, thật đẹp.”

“Nhắc tới Giang Ninh, không ai không nói số mệnh của cô ấy rất tốt…..’’

“Ha ha, các cô thật sự cho rằng cuộc sống của cô ấy tốt sao? Nếu cô ấy thật sự là mệnh tốt, cũng sẽ không khắc chết mẹ cô, rồi lại khắc chết bố mình. ”

“May mắn gì chứ! Đó là bố của Giang Ninh có ánh mắt, chọn trúng Chu Liệt, mấy năm trước đã từng giúp đỡ Chu Liệt một lần…”

“Chu Liệt là sinh viên đại học đầu tiên ở đây được thi đậu đại học danh tiếng! Nhìn bây giờ xem, bị cô ấy hại làm nông dân ở ngoài đồng…”

“Tôi thấy cô ấy đúng khắc chết, ai tới gần cô ấy, thì khắc người đó…”

Những lời sau đó.

Giang Ninh không nghe thấy.

Nhưng trong lòng cô hiểu.

Trong mười năm kết hôn với Chu Liệt, cô đã nghe những lời đó quá nhiều rồi.

Chỉ cần liếc mắt một cái, thì biết trong lòng những người đó đang suy nghĩ cái gì.

Nghe nhiều sẽ không đau nữa.

Khi Giang Hành và Chu Điềm bốn – năm tuổi, chính là thời điểm ầm ĩ nhất.

Giang Ninh chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không kịp, căn bản không có thời gian nghĩ chuyện linh tinh.

Đặc biệt là Chu Điềm.

Chu Liệt cưng chiều con gái giống như đại ca nhí trong nhà.

Trong miệng cô bé còn ngậm kẹo mút, còn kéo Giang Ninh muốn mua nước ngọt, làm ầm ĩ trước cửa một siêu thị nhỏ.

Sắp về nhà ăn cơm rồi, Giang Ninh không cho mua cô bé mua nước ga.

Giang Hành ở một bên kéo tay cô, chớp chớp đôi mắt giống như Chu Liệt, nói với Giang Ninh.

“Mẹ ơi, mẹ cũng muốn uống nước có ga mà, chúng con sẽ không nói với bố đâu.”

Giang Ninh nghe thì… đã bị thuyết phục

Vài phút sau.

Ba mẹ con đứng trước cửa siêu thị nhỏ.

Mỗi người cầm trên tay một chai nước có ga màu cam vàng.

Ướp lạnh, có một chiếc ống hút màu đỏ.

Ba mẹ con vui vẻ uống hết chai nước có ga.

Về nhà.

Giang Hành và Chu Điềm ở phòng khách lại tranh nhau cướp điều khiển từ xa, lớn tiếng nói phim hoạt hình mà mỗi người muốn xem là gì.

Giang Ninh đang nấu bữa tối trong nhà bếp.

Ba món ăn đơn giản và một món canh.

Cô làm rất nhanh và dễ dàng.

Ba người đợi đến khi trời tối, cũng không đợi Chu Liệt về, Giang Ninh cùng hai đứa nhỏ ăn cơm trước.

Sau bữa ăn.

Cô dẫn lần lượt từng đứa vào phòng tắm, để tắm rửa. 

Lại là một chuyện ầm ĩ.

Giang Ninh bận rộn đến mức không bao giờ có thời gian nghỉ ngơi, chân lúc nào cũng đau nhức.

Trên cánh đồng lúa bên kia.

Chu Liệt cũng bận rộn với công việc của mình.

Bây giờ việc cắt lúa không như trước nữa, đã có máy cắt lúa.

Máy cắt lúa chạy hoạt động ngoài đồng, chạy qua lại từng chuyến một, cây lúa lập tức đã cắt xuống.

Máy móc là của ủy ban thôn, mỗi hộ gia đình thay phiên nhau sử dụng, miễn là họ chỉ cần trả một số tiền thuê nhà.

Chu Liệt là người duy nhất trong thôn có thể mở máy cắt lúa.

Vì vậy, anh thậm chí còn tiết kiệm được tiền thuê nhà, giúp người khác cắt lúa mà vẫn kiếm được tiền.

Đây cũng là lý do tại sao, buổi trưa những đàn ông kia không dám chọc Chu Liệt.

Mặc dù có máy cắt lúa, nhưng trên ruộng lúa vẫn còn những lúa còn sót lại những vụn bông lúa, lúa cắt xuống phải buộc thành từng bó chặt đốn gọn lại xếp chồng lên nhau.

Những công việc này đều không dễ dàng.

Buổi trưa Chu Liệt về nhà một chuyến, trì hoãn thời gian làm việc, ngày mai máy cắt lúa sẽ đến nhà người khác, anh phải hoàn thành tất cả công việc vào tối nay.

Có lẽ là dục vọng thỏa mãn.

Người đàn ông làm việc chăm chỉ đặc biệt tràn đầy năng lượng.

Anh làm việc cho đến tám giờ tối trước khi anh hoàn thành tất cả các công việc của mình.

Dưới ánh trăng, người đàn ông lái xe máy về nhà.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên trong sân, người trong phòng đã biết là Chu Liệt đã về nhà.

Chu Điềm là người đầu tiên lao ra, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, phấn khích hét lên.

“Bố ơi! Bố ơi! Bố!”

Khuôn mặt rám nắng của Chu Liệt mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Trên người anh bẩn không dám đưa tay bế con.

Bước vào nhà vừa thấy.

Lúc này TV đang bật, có một đống đồ chơi nằm rải rác trên sàn phòng khách, còn có những món ăn thừa được chừa lại trên bàn.

Chỉ là không nhìn thấy Giang Ninh đâu.

Chu Liệt hỏi, “Mẹ con đâu rồi?”

Chu Điềm là con sâu rắm của Chu Liệt, một mực đảo quanh bên cạnh anh, “Mẹ là một chú heo mẹ lười biếng, mẹ đi ngủ trước rồi.”

Chu Liệt chọc mũi cô bé, “Không được nói xấu mẹ.”

Anh nhìn về phía phòng ngủ chính, cửa phòng mở ra, có thể nhìn thấy Giang Ninh nửa nằm sấp trên giường.

Hẳn là mệt mỏi muốn chớp mắt lại một lúc.

Nhưng vô tình ngủ thiếp đi.

Không biết buổi trưa cô có mệt mỏi lắm không? 

Chu Liệt im lặng thu hồi ánh mắt.

Giang Hành cầm ô tô nhỏ chạy tới, cái miệng hét lên “Bố ăn cơm đi, mẹ nói để phần cơm chờ bố về ăn đấy.”

Chu Liệt vào phòng bếp lấy bát đũa.

Mở nồi cơm điện ra.

Cơm vẫn còn nóng, trong bát vẫn còn nguyên một quả trứng ốp la.

Bát trứng còn bốc hơi nóng,  ở giữa có hai con tôm chín đỏ nữa.

——

Chu Điềm: Bố ơi, canh trứng! Điềm Điềm muốn ăn canh trứng!

Chu Liệt sờ sờ đầu cô bé: Đánh răng xong rồi không thể ăn được, ngày mai bố làm canh trứng mới cho con ăn nhé.

Canh trứng vợ làm, chỉ dành cho một mình anh thôi~

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK