• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

">Chương 59: Thỏa thuận ly hôn (7)

Nguồn: TruyenOnl.com

 

Editor: TLinh + Beta: Linh

——- Anh yêu em.

Ba chữ này, khiến Giang Ninh chấn động không nhúc nhích.

Cánh tay vừa rồi  giãy dụa kháng cự, cũng chỉ dựa vào trên người Chu Liệt.

Cũng làm cho suy nghĩ hỗn loạn của cô lập tức ngừng lại.

Càng gần gũi cảm nhận được, người đàn ông này đang đau đớn gào thét lên.

Chu Liệt đang sợ hãi…

Sợ cô sẽ biến mất, ôm chặt lấy cô không buông.

Sức lực của người đàn ông rất lớn, ngay cả hô hấp của cô cũng mang theo áp lực nặng nề trong lồng ngực

Nhưng cũng làm cho Giang Ninh lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác mà người đàn ông giấu đi.

Lồng ngực Chu Liệt dán trước người Giang Ninh, hô hấp nặng nề mang theo phập phồng 

Giống như một vật nặng, không ngừng va chạm.

Anh cô đè nén vị đắng trong cổ họng, hô hấp thật lâu.

Khi từ từ bình tĩnh lại.

Anh vẫn không muốn buông Giang Ninh ra. 

Bàn tay rộng lớn, nâng hai má Giang Ninh lên, ngón tay thô ráp, từng chút từng chút lau sạch sự ẩm ướt trên mặt cô.

Giang Ninh run rẩy suy nghĩ muốn trốn

Nhưng hai người bọn họ quấn lấy trong tư thế kỳ lạ ở góc phòng.

Chu Liệt thật cẩn thận, rồi lại cố chấp nâng mặt cô.

Giang Ninh căn bản không tránh được.

Ngược lại cô nhìn thấy đôi mắt Chu Liệt đỏ ửng.

Vừa rồi còn không chút nhúc nhích, bình tĩnh nhìn đôi mắt đen của anh, vào lúc này gần như vỡ vụn, dường như… Sắp khóc.

Đây là Chu Liệt…

Là người đàn ông đầu vỡ máu chảy, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào…..

Nhưng lại ở trước mặt cô, đôi mắt đỏ lên, ánh mắt run rẩy, lông mày nhíu chặt

Giờ phút này, Giang Ninh không nhớ một câu “Anh yêu em”.

Cô chỉ cảm thấy Chu Liệt không phải là dáng vẻ này.

Cho đến khi Chu Liệt lau nước mắt trên mặt cô hết lần này đến lần khác, âm thanh khàn khàn, lại cúi đầu mở miệng lần nữa.

“Anh thích em, yêu em…”

“Từ năm mười tám tuổi, khoảnh khắc em xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh đã hiểu được trái tim anh, đã từ rất lâu rất lâu rồi, cũng đã từng yêu em…’’ 

‘’A Ninh, anh cũng chỉ là một người ích kỷ, cũng không tốt như em nghĩ…..’’

‘’Nếu như chỉ là vì báo đáp, căn bản không đủ để cho anh bán đi hôn nhân và tình cảm của mình, thậm chí là trả giá bằng cả cuộc đời mình….’’

‘’ Bởi vì người đó, là em!’’

“A Ninh, kết hôn với em, cũng không có ai yêu cầu anh… Là anh… Là anh từ chỗ bố em cầu xin…Trong phòng bệnh ngày đó, là anh cầu xin bố em, bảo ông ấy giao em cho anh. Cũng là anh, lợi dụng hoàn cảnh lúc ấy của em để cho em đồng ý kết hôn với anh!!’’ 

Chu Liệt nhắc tới chuyện quá khứ, trong ánh mắt có áy náy, nhưng không bao giờ hối hận.

Nếu thời gian quay lại một lần nữa, hãy để anh lựa chọn một lần.

Anh vẫn sẽ lựa chọn kết hôn với Giang Ninh.

Chỉ là lại một lần nữa, anh nhất định sẽ nói rõ ràng, rành mạch.

Anh mới là tiểu nhân nhìn trộm Giang Ninh.

Anh mới là người gài bẫy Giang Ninh.

“A Ninh, anh yêu em cho nên muốn kết hôn với em, muốn em trở thành vợ của anh.”

Giọng nói của Chu Liệt từng chút từng chút, khôi phục bình tĩnh trước kia.

Chỉ có anh nắm chặt hai tay Giang Ninh, cũng không nỡ buông ra.

Đầu ngón tay lần lượt vuốt ve mí mắt cô khóc đến sưng đỏ, đau lòng mỗi giọt nước mắt cô rơi xuống.

Giang Ninh nghe những lời này của Chu Liệt, trong đầu ầm ầm vang lên.

Cô theo bản năng muốn xác nhận lời nói của người đàn ông là thật hay giả, rồi lại theo bản năng trốn tránh vẻ mặt trong mắt người đàn ông.

Là một sự hoảng loạn phức tạp, là sự kháng cự từ tận đáy lòng.

Những thứ mà cô tin tưởng mười mấy năm nay lại bị Chu Liệt lật đổ từng chút một.

Chu Liệt dường như biết cô sẽ phản ứng như thế, nên mới cố chấp nâng mặt cô như vậy.

Không nhúc nhích.

Bốn mắt giao nhau.

Anh không cho Giang Ninh bất kỳ cơ hội nào để né tránh, cũng không cho phần tình cảm này, tiếp tục hoang đường xấu đi.

“A Ninh, về chuyện của đứa bé, là lỗi của anh, nhưng anh không hối hận.”

Chu Liệt tiếp tục khàn khàn lên tiếng.

Dưới ngón tay, anh cảm nhận được mí mắt Giang Ninh đang nhảy lên.

Trái tim cô vừa đau đớn vừa buồn bã.

“A Ninh, em nghe anh nói hết đã. Cho dù bây giờ em bảo anh chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ nói cho em biết, anh không cần đứa bé”

“Bởi vì so với đứa bé người anh muốn là em hơn, người mà anh càng sợ mất đi cũng là em.”

Ánh mắt Chu Liệt, không dời đi một tấc 

“Khoảng thời gian em mang thai, anh nhìn em không thoải mái, nhìn em ăn không nổi miếng gì cả, nhìn em gầy đi mỗi ngày, anh lại không giúp được gì cho em…”

“Khoảng thời gian đó, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy em vào phòng phẫu thuật’’.

‘’Là máu…… Tất cả đều là máu…”

“Anh chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn ánh đèn đỏ rực ngoài cửa phòng phẫu thuật…’’

“A Ninh, anh không cần đứa bé gì cả, anh chỉ muốn em khỏe mạnh, muốn em lúc nào cũng ở bên cạnh anh’’.

“A Ninh, anh muốn hai người chúng ta, cả đời bên nhau.”

Đây là “dã tâm” trần trụi nhất trong lòng Chu Liệt.

Anh muốn Giang Ninh mãi mãi được sống hạnh phúc cả đời.

Anh nói kiên định, lại mang theo một ít lời nói lộn xộn hoảng loạn

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK