• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

">Chương 8: Chạm vào

Nguồn: TruyenOnl.com

 

Editor: Chang – Kiki + Beta: Amouriel

Giang Ninh chỉ chợp mắt một lát.

Ngủ cũng không sâu.

Cô nghe được tiếng động bên ngoài phòng, còn có tiếng ồn ào của hai đứa nhỏ, không nhầm cũng có giọng nói trầm thấp của Chu Liệt nữa.

Anh đã về rồi.

Lông mi Giang Ninh giật giật, nhưng không định mở mắt ra.

Vốn dĩ cô chỉ nằm một nửa, dứt khoát lăn lộn lên giường thêm mấy cái, đưa tay kéo chăn mỏng bên cạnh, đắp lên người.

Lần này…….. Cô chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

……

Lúc Chu Liệt dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ xong xuôi hết cả đã chín giờ.

Căn nhà trở nên yên tĩnh.

Động tác của anh cũng rất nhẹ nhàng.

Dọn dẹp nhà bếp và rửa sạch bát đũa còn lại

Dọn dẹp phòng khách, đặt đồ chơi ném ở khắp mọi nơi, đặt nó trong hộp nhựa.

Những điều đơn giản.

Anh đã làm rất quen thuộc.

Tắm rửa xong trở về phòng, đã hơn mười giờ.

Giang Ninh còn trùm đầu ngủ trên giường, chăn đắp có chút lộn xộn.

Cô nằm nghiêng.

Lộ ra một mái tóc mái tóc đen dài như thác nước, cùng với mắt cá chân trắng nõn mảnh mai.

Quạt ở một bên đang quay cọt két.

Thỉnh thoảng thổi những sợi tóc mềm mại.

Chu Liệt không bật đèn, mò mẫm lên giường.

Nệm bị lõm sang một bên vì trọng lượng cơ thể của anh.

Giang Ninh ở bên cạnh nghiêng người lăn vào trong ngực anh, bị hai tay anh ôm lấy.

Có chút lạnh

Giang Ninh cảm nhận được hơi nước trên người Chu Liệt, nhớ tới chai nước ngọt có ga vị cam trước cửa siêu thị nhỏ.

Cô tiến lại gần vòng tay anh hơn.

Cô hỏi “A Hành và Điềm Điềm ngủ chưa anh?” 

“Bọn nhỏ ngủ rồi, anh ngồi đọc truyện cho chúng nửa tiếng, cuối cùng cũng dỗ được tụi nhỏ ngủ.”

“Hôm nay anh có mệt không?”

“Không mệt.”

Giang Ninh nghĩ thầm anh không mệt là đúng đấy.

Nếu anh mệt mỏi, làm sao có thể buổi trưa trở về làm cô vậy.

Làm vợ chồng già hơn mười năm.

Câu hỏi đầu tiên để hỏi về hai đứa trẻ.

Câu thứ hai hỏi chồng.

Nói xong những chuyện này.

Họ dường như không có gì để nói.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Giang Ninh nghĩ thầm, như vậy cũng tốt rồi, cô có thể ngủ tiếp.

Nhưng trong yên tĩnh, vang lên tiếng cọ xát nhẹ nhàng.

Lòng bàn tay người đàn ông vén áo ngủ trên người cô, đi thẳng vào, vuốt ve bụng dưới cô.

Nhiệt độ cơ thể của Chu Liệt khô nóng.

Vài phút sau khi lên giường, cảm giác ẩm ướt trên người anh đã sớm tan đi.

Lúc này lòng bàn tay anh, cũng có nhiệt độ như thiêu đốt.

Chu Liệt vòng tay qua eo cô, sờ lên bụng dưới của cô, vòng qua cái rốn nhỏ của cô.

Hết lần này đến lần khác, đầu ngón tay hướng về bên trái, vuốt vết sẹo nông ở đó.

Đường sẹo ở bụng là do khi Giang Ninh lúc sinh ra Giang Hành và Chu Điềm để lại.

Giang Ninh vặn vẹo thắt lưng, lẩm bẩm một tiếng “Nóng.”

Chu Liệt không chỉ không buông ra, còn ôm chặt hơn.

Anh cúi đầu nói “Hôm nay em lại uống nước đá hử?”

Giang Ninh cả người bất chợt căng thẳng.

Ngực cô ngột ngạt, cô thì thầm: “Đồ phản bội.”

Tên phản bội Chu Điềm.

Người ta nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của bố mẹ.

Chu Điềm cũng chỉ là áo bông nhỏ tri kỷ của Chu Liệt.

Cho dù Giang Ninh đối xử tốt với cô bé như thế nào, chỉ cần cô bé nhìn thấy Chu Liệt, sẽ lập tức quên Giang Ninh.

Nếu đèn được bật vào lúc này.

Chu Liệt còn có thể nhìn thấy vành tai của Giang Ninh đỏ bừng, biểu cảm vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.

Một phụ nữ ba mươi tuổi bị chồng bắt quả tang vì một chai nước ngọt có ga vị cam.

Cũng không khác gì một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Con ngươi Chu Liệt lóe lên trong bóng đêm, như ẩn như hiện ý cười.

Nhưng chờ anh mở miệng ——

Giọng nói trầm thấp nhắc nhở, “Tuần sau bà dì của em đến đấy.”

Không phải là không cho uống.

Mà không thể uống được.

Sức khỏe của Giang Ninh không tốt, lúc đau bụng kinh rất nghiêm trọng.

Hơn nữa cô càng thèm uống đồ lạnh, thì sẽ càng tồi tệ thêm.

Mấy năm nay có Chu Liệt quản lý, cơ thể cô mới tốt hơn một chút.

Chu Liệt tuy vừa nói, động tác trong lòng bàn tay cũng không ngừng, bàn tay mang theo hơi nóng khô ráo, vẫn sờ vuốt ve bụng cô.

Giang Ninh nghe xong, cũng không lên tiếng.

Trong lòng cô lại nghĩ, lúc Chu Liệt bắt được Chu Điềm làm chuyện xấu, giọng điệu dạy dỗ đứa trẻ này còn dịu dàng hơn.

Ồ.

Cô không phải là một đứa trẻ.

Cô là một người lớn.

Giang Ninh vẫn buồn bực như trước, chỉ là không tài ngủ nỗi.

Chu Liệt tay còn đang sờ bụng cô, vòng qua vòng lại như muốn truyền hơi nóng vào tử cung cô qua lòng bàn tay anh.

Thật ra thì… Nó cũng rất thoải mái.

Chỉ là sờ sờ, bàn tay người đàn ông theo da thịt hướng lên trên.

Miệng anh khéo léo véo một quả vú sữa tròn trịa, rồi gói gọn trong lòng bàn tay chơi đùa.

Chu Liệt sờ sờ bên trái trước rồi lại sờ bên phải

Từ cặp vú mềm mại, đến núm vú nhô ra, tất cả đều sờ soạng một lần.

Giang Ninh cảm thấy, có phải người này đang sờ thịt trên người cô hay không.

Chu Liệt ở phía sau cô hỏi, “Còn sưng không?”

Trên mặt Giang Ninh nóng lên, lẩm bẩm nói, “Không.”

Chu Liệt nói tiếp, “Anh bật đèn xem một chút.”

Người đàn ông nói xong muốn bật đèn, kỳ thật không nhúc nhích.

Giang Ninh vội vàng.

Cô vươn tay kéo cánh tay Chu Liệt, lòng bàn tay anh sờ vào khe ngực trắng nõn.

“Đỏ một chút thôi, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”

Làn da Giang Ninh có thể nói rất trắng, còn rất mềm mại.

Giống như đậu phụ nước.

Chạm vào sẽ để lại dấu vết.

Cặp mông cô sẽ bị đụng đỏ, đùi sẽ bị véo ra dấu ngón tay.

Trên cặp vú kia, vừa chạm vào thì lưu lại dấu viết.

Chu Liệt siết chặt đến nỗi năm dấu tay có thể lưu lại trên ngực cô trong vài ngày.

Dư vị này vừa dâm đãng và gợi cảm một cách kỳ diệu.

Vào buổi trưa hôm nay, Chu Liệt say mê làm cặp vú mềm mại này đến lúc anh xuất tinh mới kết thúc.

Làn da trắng như tuyết ở hai bên khe ngực đỏ bừng, dùng nước lạnh lau cũng không sạch.

Chu Liệt cau mày quan tâm hỏi, Giang Ninh không muốn để anh xem, nói dối một chút, nhưng lập tức bị vạch trần.

Dưới lớp chăn bông mỏng.

Ngón chân trắng nõn như ngọc kia, đang luống cuống cong lại trốn tránh một cách bất lực.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK