• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

">Chương 48: Thỏa thuận ly hôn (3)

Nguồn: TruyenOnl.com

 

Editor: TLinh + Beta: Amouriel

“Em biết anh muốn cảm ơn bố em vì anh đã làm hết tất cả, năm đó lúc anh không có tiền nộp học phí, là ông ấy thay anh trả mấy trăm đồng kia…”

“Mỗi năm nghỉ hè, ông ấy bảo anh đến nhà của em giúp đỡ, chăm sóc anh rồi cho anh ăn uống, còn cho anh tiền công giúp đỡ…”

“Bố đã nói với em rồi, ông ấy làm những việc này cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn lấy sự báo đáp từ trên người anh! Ông ấy chỉ tiện tay giúp một việc mà thôi…”

“Sau đó anh trở nên ưu tú như vậy, lợi hại như thế…… Bố em rất hạnh phúc và tự hào về anh.”

Giang Ninh nhắc tới chuyện cũ, đặc biệt là sau khi nhắc tới Giang Hải, hốc mắt cô khẽ đỏ lên

Nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn bình tĩnh.

Chu Liệt không lên tiếng, chỉ cả người căng thẳng, nghe Giang Ninh tiếp tục nói.

“A Liệt, anh không nợ em, cũng không nợ bố em, thật sự anh không cần nợ chúng tôi cái gì hết.”

“Cho dù thật sự có thiếu nợ… 10 năm, anh và em đã kết hôn mười năm, cũng chăm sóc em mười năm qua, thật sự là đủ rồi. ”

“A Liệt, anh đã trả hết rồi, thật sự em không cần anh tiếp tục báo đáp nữa.”

Báo đáp.

Lúc hai chữ này từ trong miệng Giang Ninh nói ra, vẻ mặt Chu Liệt đã nứt ra rất rõ.

Anh thậm chí không cần suy nghĩ mà nói thẳng, “Em cảm thấy anh kết hôn với em chỉ vì báo đáp sao?”

Giang Ninh sững sờ, đôi mắt đỏ bừng giật mình, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Bọn họ nhìn nhau.

Trong một đêm này, lần đầu tiên cả hai người mất đi bình tĩnh giả vờ mạnh mẽ.

Một câu hỏi nhanh, một câu trả lời nhanh.

Đây là phản ứng trực tiếp nhất của họ đối với vấn đề “Ly hôn”.

Chu Liệt nhíu mày thật chặt, trong mắt hiện lên không dám tin, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.

Nhưng mà Giang Ninh thẳng thắn nhìn anh, trên mặt không có một chút do dự, vẻ mặt chắc chắn.

Chẳng lẽ… Không phải sao?

Vào giờ lúc này, Chu Liệt mới hoàn toàn hiểu được những năm gần đây, trong lòng Giang Ninh suy nghĩ thật sự.

Về báo đáp…

Người trong thôn đều nói anh vì báo đáp nên kết hôn với Giang Ninh.

Chu Liệt từng nghe qua những tin đồn này, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không quan tâm, thậm chí còn ra mặt phản bác.

Giang Ninh khẳng định cũng đã nghe qua.

Nhưng Giang Ninh chưa bao giờ hỏi anh, cũng chưa từng có bất kỳ phản ứng nào đối với chuyện này.

Chu Liệt cho rằng, Giang Ninh không tin, cho nên mới thờ ơ như vậy.

Tất cả những gì mọi người bàn tán.

Làm sao có người vì báo đáp mà đặt cược hôn nhân, thậm chí là cả cuộc đời bản thân mình vào đó chứ.

Một điều vô lý như vậy.

Làm sao cô có thể tin chuyện đó chứ?

Lúc này, cổ họng Chu Liệt khô khốc đến mức ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Anh chỉ dùng ánh mắt nồng đậm mà đau lòng, thậm chí còn mang theo uất ức, không tin nổi nhìn Giang Ninh.

Mười năm này…

Tất cả những gì anh làm, cảm xúc của anh……

Cô thực sự không cảm giác gì sao?

Đối với Chu Liệt mà nói, đây có lẽ là khoảnh khắc đau lòng như dao cắt so với nghe từ “ly hôn

Chu Liệt trầm xuống lên tiếng, “Không phải… A Ninh, thật sự không phải…”

Giang Ninh bị ánh mắt Chu Liệt nhìn chăm chú như vậy, nghe những lời anh phủ nhận, trong lòng có thứ gì đó như muốn sụp đổ trong phút chốc.

“Sao lại không phải chứ?”

“Năm đó… Năm đó nếu không phải bố em bị bệnh…”

“Nếu không phải bố em gọi điện thoại cho anh… Anh sẽ không quay về đâu! Anh sẽ không trở về…”

Đôi mắt cô đỏ bừng lắc đầu, hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước mông lung, cảm xúc kích động thì thào tự nói.

Đây là lời phản bác của Giang Ninh đối với Chu Liệt, cũng là khiếu nại đối với Chu Liệt.

Là chuyện lúc mười năm trước

Năm đó.

Giang Ninh hai mươi tuổi.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô không tiếp tục đi học nữa mà làm nhân viên thu ngân trong một siêu thị, mỗi ngày theo quản lý tính sổ sách.

Công việc tuy tẻ nhạt, nhưng không hề mệt mỏi.

Tiền lương không cao, nhưng thắng lợi là ổn định.

Đôi khi ca sáng, đôi khi ca đêm, một tuần nghỉ một lần.

Giang Ninh không có gì không hài lòng với cuộc sống như vậy, rất bình tĩnh, rất thoải mái.

Hơn nữa bên cạnh cô có Giang Hải.

Hai năm trước, Giang Hải vui vẻ nói, “A Ninh nhà tôi còn nhỏ, tôi không nỡ để nó đi ra ngoài học tập, vẫn nên ở bên cạnh tôi tốt hơn.”

Nửa năm gần đây, Giang Hải vẫn vui vẻ nói, “A Ninh nhà tôi kiếm được tiền, lại còn mua thuốc lá cho tôi, mua rượu trắng nữa, tất cả đều là đồ đắt nhất trong siêu thị, hơn nữa còn giảm giá cho nhân viên.”

Giang Hải rất vui vẻ.

Đó là phần hạnh phúc nhất trong cuộc đời Giang Ninh.

Cô không yêu cầu bất cứ điều gì khác.

Nhưng vào một ngày mùa hè.

Giang Ninh một mình kiểm kê hàng tồn trong kho, trong kho không có điều hòa, nóng bức lại không thông gió.

Cô nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, ngực buồn bực nhảy dựng lên

Giang Ninh cho rằng bản thân đã không cẩn thận bị say nắng.

Mà đồng nghiệp vội vàng chạy tới, nhìn về phía về phía Giang Ninh hét, “Giang Ninh, không ổn rồi, bố cô ngất xỉu dưới đất, bây giờ đã đưa đến bệnh viện ở thôn!”

Đồng nghiệp thúc giục Giang Ninh nhanh chóng đến bệnh viện.  

Trước mắt Giang Ninh tối sầm, hai chân đều mềm nhũn.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK