• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tự Cẩm biết Hứa Phượng Minh đã thật sự vào kinh, trong lòng vui mừng quá đỗi, hận không thể hét lên ba tiếng thật dài để bày tỏ niềm vui sướng trong lòng ngay lập tức.

Nàng chợt đứng lên, tháo một đôi vòng tay hình con tôm bằng vàng trên cổ tay, nhất quyết nhét vào tay Tôn ma ma: "Cám ơn Tôn ma ma!"

Tôn ma ma giật mình, vội vàng đẩy vòng tay trở về: "Đại tiểu thư, cái này lão nô không thể nhận."

Thấy đôi mắt to của Chu Tự Cẩm ươn ướt, dường như nếu mình không nhận thì sẽ khóc ngay, bà vội vàng giải thích: "Đại tiểu thư, lão nô không có con cái, đời này nương nhờ vào lão gia và phu nhân, cần những vàng bạc này để làm cái gì!"

Lại nói tiếp: "Người thật sự không cần khách khí với lão nô. Hơn nữa, phủ An Quốc Công bên kia cũng thưởng cho lão nô một thỏi bạc, khoảng chừng năm lượng!"

Chu Tự Cẩm cười đến híp cả mắt, trên má hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, kiên trì đưa chiếc vòng tay cho bà: "Ma ma cứ cầm đi, bên phụ thân ta sẽ nói!"

Tôn ma ma bất đắc dĩ đành phải nhận lấy.

Chờ đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình mình, Chu Tự Cẩm liền nhào lên giường, ôm chặt chăn gấm, vừa khóc vừa cười, ồn ào cả nửa ngày.

Khang ma ma mấy năm nay vẫn luôn hầu hạ bên người Hứa Phượng Minh, Tôn ma ma gặp được bà, chứng tỏ rằng Hứa Phượng Minh đã thật sự đến kinh thành.

Nghĩ đến kiếp trước Hứa Phượng Minh mất sớm, nước mắt Chu Tự Cẩm liền rơi lã chã.

Hứa Phượng Minh đã vào kinh, thật tốt quá!

Nàng nhất định phải bảo vệ Hứa Phượng Minh thật tốt!

Bên trong thư phòng, Chu Dận nghe Tôn ma ma thưa lại, liền nở nụ cười: "Đứa nhỏ này, cũng không phải là người hẹp hòi..."

Tôn ma ma cũng cười: "Trông Đại tiểu thư vô cùng vui mừng, có điều nàng cũng là nhìn mặt mũi của ngài, lúc này mới thưởng cho lão nô."

Chu Dận suy nghĩ một chút rồi nói với Tôn ma ma: "Ma ma, An Quốc Công phủ bên kia nói rõ là Hứa nhị tiểu thư đã tiến cung sao?"

Tôn ma ma gật đầu: "Đó thật là những gì Khang ma ma đã nói khi nhìn thấy lão nô, nguyên văn của bà ấy là -- 'Tiểu thư của chúng ta được Hoàng hậu nương nương đón vào trong cung, đợi tiểu thư chúng ta hồi phủ, sẽ đưa bái thiếp của Chu đại tiểu thư cho Tiểu thư'."

Chu Dận cân nhắc một lúc, trong lòng âm thầm suy tính.

Là phụ thân, ông vẫn không thể tiếp thu được cái suy nghĩ không muốn xuất giá của Chu Tự Cẩm.

Qua một thời gian nữa nếu như môn sinh của ông đến, phải tìm cách để cho Chu Tự Cẩm nhìn một chút, nói không chừng Chu Tự Cẩm lại nhìn trúng người nào đó thì sao...

***

Lúc này Chu Thiến Hề đang sắp xếp lại thiếp mời mà Chu phu nhân nhận được.

Cuối năm nay là Chu Thiến Hề tròn mười bốn tuổi, đã đến tuổi nghị thân, Chu phu nhân đã bắt đầu mang nàng ấy đi theo bên người, dạy nàng ấy cách quản lý việc bếp núc, xã giao thăm viếng với nữ quyến nhà quyền quý như thế nào, hiện giờ thư từ bái thiếp nhận lễ đáp lễ của Chu phu nhân đều do Chu Thiến Hề quản lý.

Nàng ấy cầm một cái thiệp mời nhìn một lúc lâu, nữa ngày không nói gì.

Sùng Ninh công chúa tổ chức hội hoa hải đường ở Bích Y viên bên bờ sông Kim Thủy vào ngày mùng bốn tết, cũng gửi thiếp mời cho nữ quyến Chu phủ, nhưng mà trên thiếp mời này ngoại trừ Chu phu nhân, Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề mẫu nữ ba người họ, rõ ràng cũng mời cả Chu Tự Cẩm nữa.

Mặc dù Sùng Ninh công chúa không phải do đương kim Hứa hoàng hậu sinh ra, nhưng lại được nuôi dưỡng dưới gối của Hứa hoàng hậu, hơn nữa sau khi cập kê lại được Hứa hoàng hậu làm chủ, gả cho Hứa Nhạn Hồi là cháu trai của An Quốc Công Hứa Kế Thuận.

Nàng rất được Hồng Vũ đế và Hứa hoàng hậu sủng ái, luôn đứng đầu trong vòng xã giao của giới phu nhân kinh thành.

Sùng Ninh công chúa tôn quý như vậy, làm sao biết Chu phủ vừa mới đón một trưởng nữ thứ xuất trở lại kinh thành?

Chẳng lẽ là phụ thân?

Trong lòng Chu Thiến Hề cảm thấy vô cùng khó chịu, suy nghĩ một lát, lặng lẽ cất tấm thiệp mời này đi.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm tối tại noãn các.

Dùng xong cơm tối, người một nhà cùng ở trong noãn các trò chuyện, Chu Phán Hề thấy Chu Tự Cẩm muốn đứng dậy, đoán được nàng muốn cáo từ trở về phòng, vội vàng giữ nàng lại: "Đại tỷ, bức tranh sơn thủy tiểu cảnh của tỷ đã vẽ xong chưa?"

Chu Tự Cẩm nhướng mày, rất đắc ý nói: "Đã vẽ xong rồi, ta còn tự mình đóng khung nữa."

Chu Phán Hề nghe xong, vội hỏi: "Thật sao? Muội muốn xem, muội muốn xem!"

Chu Thiều nghe thế cũng vội vàng nói: "Đại tỷ, đệ cũng muốn nhìn một chút."

Chu Tự Cẩm tủm tỉm cười: "Được!"

Thấy Chu Thiến Hề ngồi một mình ở đó, nghịch nghịch chén trà trong tay, nàng liền cười gọi Chu Thiến Hề: "Nhị muội, cùng nhau đến phòng ta chơi đi, được không?"

Chu Thiến Hề có chút muốn đi, lại có chút mất tự nhiên, không đồng ý ngay lập tức.

Chu Dận sớm đã nhìn thấy sự tương tác của bốn tỷ đệ, liền mỉm cười nói: "Thiến Hề, con đi đến phòng tỷ tỷ xem tranh sơn thủy tiểu cảnh tỷ tỷ con vẽ đi, xem tỷ tỷ con có khoác lác hay không, xem xong trở về nói cho phụ thân."

Lúc này Chu Thiến Hề mới đáp lời "Vâng", đứng dậy đi tới bên cạnh Chu Tự Cẩm: "Đại tỷ, chúng ta đi thôi!"

Bọn trẻ đều rời đi, Chu Dận đưa tay nắm chặt lấy tay Chu phu nhân, nhẹ nhàng nói: "A Lâm, nghe Phán Hề nói hoa mai ở sau vườn nở hoa, cùng ta đi đạp tuyết tìm mai, được không?"

Chu phu nhân có chút thẹn thùng: "Tuyết đã sớm tan rồi, làm gì còn nơi nào có tuyết nữa...”

Vương ma ma là nha hoàn hồi môn của Chu phu nhân, là người trung thành nhất, bà ta nghe vậy vội vàng cầm lấy áo choàng của Chu phu nhân, trông mong nhìn sang bên này.

Chu Dận mỉm cười đứng dậy, nhận lấy áo choàng mà Vương ma ma đưa tới, giúp Chu phu nhân mặc vào, dặn dò nha hoàn thắp đèn lồng, hai phu thê cùng nhau đi tìm mai trong vườn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK