Một mình Chu Tự Cẩm dùng cơm tối tại Lan Đình.
Lan Đình có một khoảng sân nhỏ, với hành lang bằng đá xanh hình chữ thập, góc tây bắc trồng hai cây lạp mai [1], góc đông bắc trồng một cây lê già, góc đông nam trồng rất nhiều địa lan [2], góc tây nam thì trồng hai cây quế.
[1] Lạp mai (蜡梅) không phải hoa mai. Lý Thời Trân từng nói trong Bản Thảo Cương Mục rằng: “Loài cây này không thuộc họ mai, nhưng vì cùng thời với mai, mùi hương tương tự nhau, và có màu giống sáp ong, nên có tên là lạp mai.”
[2] còn được gọi là địa lan sp. , lan đầu hổ lai , lan ve sầu , lan cô dâu , là một thuật ngữ chung để chỉ các loài lan biểu sinh được trồng trong chi Cymbidium . Những cánh hoa rất lớn, đường kính lên tới 10 cm, do đó có tên như vậy.
Có ba gian phòng chính với các nhĩ phòng, đi tắt qua là hành lang nối liền sương phòng phía đông và phía tây, cũng có không ít phòng, Chu Tự Cẩm ở ba gian phòng chính, Xuân Kiếm cùng Tố Tâm ở hai gian nhĩ phòng, còn sương phòng phía đông và phía tây vẫn luôn khóa, có khách nữ đến ngủ lại trong phủ thì mới được mở ra.
Dùng cơm tối xong, thấy sắc trời vẫn còn sớm, Chu Tự Cẩm liền bắt đầu đi dạo trong sân ở Lan Đình.
Bây giờ đang là mùa đông, cây lê trụi lá, ngược lại lạp mai lại thưa thớt vài đóa hoa trong suốt như pha lê, trông giống như những tác phẩm được điêu khắc bằng sáp ong, tỏa ra hương thơm thoang thoảng lành lạnh.
Kiếp trước nàng ở Lan Đình chưa tới một năm nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với nơi này.
Ban đầu nơi này vốn là viện tử dành cho khách của Chu phủ, chuyên dùng để tiếp đãi các khách nữ, cho dù giờ nàng ở đây thì nơi này vẫn dùng làm viện để tiếp khách như cũ.
Bất luận là Chu phủ hay Uy Viễn Hầu phủ, đều không phải là nhà của nàng.
Xuân Kiếm và Tố Tâm thấy Chu Tự Cẩm chỉ đi dạo loanh quanh trong sân, lúc đầu còn chịu đựng không lên tiếng, sau đó thấy trời đã tối đen mà Chu Tự Cẩm còn treo đèn lồng ở dưới hiên ngắm hoa, không chịu trở về phòng, Xuân Kiếm càng sốt ruột, ngập ngừng nói: "Tiểu thư, hay là nô tỳ đi phòng bếp lấy chút nước nóng, người đi tắm trước?"
Chu Tự Cẩm đang ở trong đình viện ngửi một đóa lạp mai, nghe vậy thì suy nghĩ một chút, nhớ lại kiếp trước vào giờ Hợi hôm nay thì được gọi đến thư phòng của phụ thân Chu Dận.
Còn một canh giờ nữa là đến giờ Hợi, vẫn kịp để nàng tắm rửa, liền mỉm cười nói: "Ở trong cái tráp trên bàn trang điểm có bạc vụn, khi lấy nước nóng thì nhớ thưởng hai đồng bạc vụn."
Xuân Kiếm không nghĩ tới Chu Tự Cẩm hiểu rõ tình huống trong phủ như vậy, không khỏi nở nụ cười, nói: "Tiểu thư làm sao biết trong phủ chúng ta có quy củ như vậy, đi phòng bếp xin nước hoặc gọi món ăn, đều phải thưởng cho tức phụ ma ma quản lý phòng bếp?"
Chu Tự Cẩm mỉm cười nhìn nàng: "Sau này Tố Tâm quản tiền bạc sổ sách, Xuân Kiếm quản y phục đồ trang sức."
Tố Tâm cẩn thận tỉ mỉ, Xuân Kiếm rất biết trang điểm chải đầu, kiếp trước hai đại nha hoàn này là quản sự bên người nàng, luôn là Tố Tâm quản tiền, Xuân Kiếm quản y phục đồ trang sức.
Trước khi qua đời ở kiếp trước, nàng đã sớm lo liệu hết thảy cho Xuân Kiếm cùng Tố Tâm, giao lại khế thân cho các nàng, còn mua toà nhà Hòa Điền và đất đai ở kinh thành và vùng phụ cận huyện Tưởng Phù, ghi danh hộ tịch, cố gắng hết sức thu xếp ổn thỏa cho các nàng.
Tắm rửa xong, Chu Tự Cẩm còn chưa chịu ngủ, chải đầu, ăn mặc chỉnh tề, đoan chính ngồi ở trên giường nhỏ trước cửa sổ, đọc sách cạnh giá nến trên chiếc bàn nhỏ.
Xuân Kiếm cùng Tố Tâm đều cảm thấy vị Đại tiểu thư mới tới này tính tình thật là cổ quái, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ ở một bên hầu hạ.
Rất nhanh đã đến giờ Hợi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Quả thật là Chu Dận phái người đến mời Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm nhận ra người tới chính là nhũ mẫu Tôn ma ma của Chu Dận, liền nói: "Phiền ma ma dẫn đường."
Tôn ma ma ở góa đã nhiều năm, không có con cái, được Chu Dận chăm sóc dưỡng lão, là người trung thành nhất với Chu Dận, vẫn luôn trông coi ngoại thư phòng Chu phủ, ngay cả Chu phu nhân cũng phải kính trọng bà ba phần.
Tôn ma ma đánh giá Chu Tự Cẩm một lượt, ánh mắt nhu hòa: "Đại tiểu thư lớn lên thật giống lão gia..."
Nhị tiểu thư Chu Thiến Hề cùng Đại công tử Chu Thiều lớn lên giống Chu phu nhân, Tam tiểu thư Chu Phán Hề chỉ có đôi mắt giống Chu Dận, ngược lại Đại tiểu thư Chu Tự Cẩm vừa đón về là giống Chu Dận nhất.
Chu Tự Cẩm nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Nàng biết mình lớn lên giống Chu Dận, cũng biết đây chính là lợi thế của mình, vì vậy kiếp trước nàng đã lợi dụng rất tốt, nhận được không ít lợi ích từ chỗ Chu Dận.
Tôn ma ma thấy đôi mắt sáng ngời của nàng, lúc cười khóe miệng bên phải càng lộ rõ, bên má phải có một lúm đồng tiền nhỏ dễ thương, giống hệt như lúc Chu Dận cười, trong lòng lại càng thích, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn: "Đại tiểu thư, bên ngoài gió lớn nên có chút lạnh, người có áo choàng không? Nếu có thì khoác bên ngoài đi."
Trong rương quần áo của Chu Tự Cẩm chẳng những có áo choàng, còn có hai chiếc áo choàng lông thú - một chiếc áo choàng lông chồn vàng màu đỏ thẫm, một chiếc áo choàng lông cáo tuyết sa tanh màu xanh lá, đều là Hứa Phượng Minh thưởng cho nàng.
Chỉ là ở kiếp trước, nàng vì muốn tranh thủ sự đồng tình ở trước mặt Chu Dận, nên cố ý mặc chiếc áo choàng lụa màu lam bị giặt đến trắng bệch đi gặp Chu Dận.
Kiếp này cũng không thể như vậy nữa, Chu Tự Cẩm cười sáng lạn phân phó Xuân Kiếm: "Xuân Kiếm, đi lấy chiếc áo khoác lông cáo tuyết sa tanh màu xanh lá đó ra đây."
Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Còn có cái mũ thỏ nằm làm bằng da rái cá [3] kia cũng lấy ra luôn."
[3] Là loại mũ được các tiểu thư quý tộc thời nhà Minh và nhà Thanh rất ưa chuộng, nó chủ yếu được đội vào mùa đông lạnh giá và được làm từ các loại da thú như chồn chuột, hồ ly, rái cá ... Mũ được được đội ở giữa búi tóc trên trán, và phần cuối kéo dài đến thái dương, giống như một chú thỏ bông đang ngủ giữa các búi tóc. Không chỉ vậy, để nâng cao hơn nữa hiệu quả thẩm mỹ của "mũ Thỏ nằm", phụ nữ thời nhà Minh và nhà Thanh thường đặt "mũ Thỏ nằm" ở giữa, sát giữa trán, rồi trang trí thêm bằng trân châu và các đồ trang sức bằng hạt khác, vừa trang nghiêm vừa sang trọng, thậm chí còn tinh tế và quyến rũ. ..