Hứa hoàng hậu vừa nhìn liền biết Lâm Kỳ vẫn chưa dùng cơm trưa, thuốc cũng không uống, lập tức phân phó Lý Việt: "Đều mang cơm trưa với thuốc đến đây, Bổn cung tự mình đút cho Điện hạ ăn."
Lý Việt không kìm được vui mừng, lưu loát đáp một tiếng "Vâng", vui vẻ lui xuống.
Lâm Kỳ: "..."
Rất nhanh Lý Việt đã chỉ huy tiểu thái giám dọn xong bữa trưa.
Hứa hoàng hậu làm bộ nói: "Nào, Bổn cung giúp Điện hạ dùng bữa!"
Làm sao Lâm Kỳ có thể để cho Hứa hoàng hậu đút cơm cho chàng, chỉ phải cố gắng ăn một chút, lại uống thêm vài ngụm canh, sau đó dưới sự thúc giục của Hứa hoàng hậu, cầm chén thuốc lên uống hết.
Thấy sau khi súc miệng xong sắc mặt Lâm Kỳ tái nhợt, thần sắc uể oải, Hứa hoàng hậu tự mình đỡ chàng nằm xuống giường, đắp chăn gấm lên cho chàng, sau đó khoát tay, nữ quan, thái giám cùng cung nữ hầu hạ đều lui xuống hết.
Đợi trong noãn các chỉ còn lại mẫu tử bà và Lâm Kỳ, lúc này Hứa hoàng hậu mới thấp giọng nói: "Một Trắc phi của Lâm Chướng lại mang thai."
Lâm Kỳ nhắm mắt lại, lông mi dài run run: "Thiếp thất của Lâm Chướng mang thai, có liên quan gì đến con."
Hứa hoàng hậu nói: "Con hẳn là đã biết chuyện ta muốn tuyển phi cho con. Ta để danh sách lại đây cho con, con hãy xem kỹ một chút, trong đó có mấy nhà khuê tú rất có lợi với con ta đều đã đánh dấu, nếu con có hứng thú, có thể sớm nhìn một chút, chọn một người con thích làm Thái tử phi, còn lại thì chọn ra một Lương viện, một Lương đệ, Thái tử phi cùng Lương viện Lương đệ không thể chọn cùng một đảng phái, phải cân bằng."
Lâm Kỳ chợt ngồi dậy, ánh mắt sáng đến dọa người: "Con còn chưa hết bệnh, mẫu hậu lại để cho con tuyển phi, là muốn để cho người ta biết con có bệnh?"
Chàng cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Mẫu hậu dặn dò con những lời này, là để cho con đi trên con đường của phụ hoàng, ở trong thê thiếp của mình khống chế cân bằng? Chẳng lẽ mẫu hậu không biết kết quả của việc cân bằng này là gì sao? Con chẳng lẽ không phải là vật hy sinh của phụ hoàng ở hậu cung và tiền triều trong việc cân bằng sao?"
Lâm Kỳ nói xong, hốc mắt đã đầy nước mắt: "Mẫu hậu, bất kể là triều đình hay là hậu cung, thay vì hao tổn tâm cơ tìm kiếm sự cân bằng như đi trên cầu độc mộc, không bằng nghĩ biện pháp nắm giữ toàn bộ trong tay mình. Nếu tương lai con làm Hoàng đế, triều đình và hậu cung, toàn bộ đều phải nghe con."
Chàng mới không sợ lưu lại tiếng xấu trên sử sách như "Bài trừ đối lập" "Chuyên quyền độc đoán".
Chết thì đã chết, sau khi chàng chết còn quản sóng to gió lớn làm gì.
Hứa hoàng hậu nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ánh mắt nén lệ của Lâm Kỳ, trái tim co rút từng cơn, đau đến nỗi bà sắp không chịu nổi.
Đúng vậy, Lâm Kỳ, là miếng thịt rơi ra từ trên người bà, Lân nhi duy nhất, là bảo bối còn quan trọng hơn cả mạng của bà, không phải là vật hy sinh để Lâm Hằng duy trì cân bằng.
Nghĩ đến những đau đớn mà Lâm Kỳ phải chịu khi còn nhỏ, Hứa hoàng hậu đau lòng nói không nên lời, nửa ngày sau mới nói: "Tiểu phượng hoàng, nếu con không muốn, chuyện này... Để ta suy nghĩ lại một chút..."
Trở lại Phúc Ninh cung, Hứa hoàng hậu đã không giữ nổi dáng vẻ uy nghiêm của Hoàng hậu mà nãy giờ bà vẫn đang cố gắng duy trì nữa, bước nhanh vào tẩm điện.
Nữ quan Vương Vân Chi hầu hạ bên cạnh Hứa hoàng hậu cho tùy tùng lui xuống, lại dặn dò thân tín canh giữ ở ngoài điện không cho người khác tới gần, sau đó mới đi vào hầu hạ Hứa hoàng hậu.
Hứa hoàng hậu ngã nhào trên giường phượng hoa lệ rộng rãi, tiếng khóc đè nén mơ hồ truyền đến.
Thấy Hứa hoàng hậu luôn kiên cường khóc lóc đau khổ, trong lòng Vương Vân Chi cực kỳ khó chịu, bà đứng hầu ở một bên, không nói lời nào.
Nhất định phải để cho Hoàng hậu nương nương khóc ra, bà thật sự đã kìm nén quá lâu, nếu như không phát tiết ra, chắc sẽ điên mất.
Đợi tiếng khóc của Hứa hoàng hậu dần dần ngưng lại, lúc này Vương Vân Chi mới nhẹ nhàng nói: "Nương nương, Thái hậu nói cái thai mà Tô tần đang mang nhất định sẽ sinh hạ Hoàng tử cho Hoàng thượng, vì vậy mà đưa Tô tần đến Diên Thọ cung, tự mình chăm sóc, lại thúc giục Hoàng thượng cũng phong muội muội song sinh của Tô tần làm Tần.
Hai tỷ muội song sinh Đại Tô tần và Tiểu Tô tần này là thứ muội của Tô quý phi, mẹ đẻ chính là ca cơ Tây Dương của lão Trấn Nam hầu, bởi vậy dung mạo của Đại Tô tần và Tiểu Tô tần rất diễm lệ, dáng người xinh đẹp, rất có phong tình dị vực, rất được Hồng Vũ đế sủng ái.
Hoàng hậu nương nương là chiến sĩ dũng cảm nhất kiên cường nhất trong hoàng cung Đại Chu, vào thời điểm chiến sĩ bi thương chán nản, chỉ có địch nhân mới có thể làm cho chiến sĩ một lần nữa sôi sục ý chí chiến đấu.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của Hứa hoàng hậu truyền đến: "Đỡ bổn cung dậy."
Vì Lâm Kỳ, vì gia tộc Hứa thị ở Trạch Châu xa xôi, bà nhất định phải khoác lên áo giáp kiên cường mạnh mẽ.
Sau khi Hứa hoàng hậu rời đi, Lâm Kỳ dựa vào gối gấm nằm nghiêng trên giường, yên lặng suy nghĩ những băn khoăn trong lòng.
Chàng và mẫu thân chàng mặc dù là đồng minh, nhưng vĩnh viễn luôn có ngăn cách.