• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tự Cẩm bày ra dáng vẻ phải tâm sự một lúc, chuẩn bị thuyết phục Hứa Phượng Minh: "Không phải người sợ lạnh sao? Nhiệt độ trên người em rất nóng, em chen chúc ngủ cùng người, người sẽ không lạnh nữa."

Hứa Phượng Minh dứt khoát: "Không được."

Chu Tự Cẩm thấy Hứa Phượng Minh nhất định muốn ngủ một mình, lập tức đứng lên nói: "Người ngủ một mình không phải sợ tối --"

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Khang ma ma: "Tiểu thư, Chu lão gia tới đón Chu đại tiểu thư ạ!"

"Phụ thân tới đón ta?" Chu Tự Cẩm lập tức nói: "Em phải về đây!"

Nàng lo lắng Chu Dận chờ ở bên ngoài lâu sẽ bị lạnh cóng, sau khi đứng dậy thì nói với Hứa Phượng Minh: "Tiểu thư, em phải đi rồi, người đừng quên chuyện cùng nhau đi hồ suối nước nóng để học bơi nhé."

Hứa Phượng Minh vốn bị nàng quấn lấy đến nỗi sắp phiền chết đi được, lúc này thấy nàng không lưu luyến một chút nào mà rời đi, trong lòng lại có chút trống rỗng, cũng đứng dậy theo.

Khang ma ma cầm áo choàng của Chu Tự Cẩm qua, giúp Chu Tự Cẩm mặc vào.

Chu Tự Cẩm quay đầu nhìn Hứa Phượng Minh nói: "Tiểu thư, Tam muội muội của em lần trước gặp người thì rất kích động, muốn được kết giao với người, chờ người đến nhà em, em liền giới thiệu muội ấy cho người quen biết, được không?"

Hứa Phượng Minh nhìn Khang ma ma giúp Chu Tự Cẩm buộc dây áo choàng, mở miệng nói: "Ta mới không thèm chơi cùng với tiểu cô nương."

Chu Tự Cẩm "Phì" cười một tiếng: "Đã biết, đại cô nương."

Hứa Phượng Minh đưa tay phải ra, nâng mũ áo choàng phía sau lưng đội lên đầu Chu Tự Cẩm, sau đó đưa nàng ra ngoài.

Những bông tuyết rơi dầy đặc trong đình viện, nền gạch xanh trên sân đã có một lớp tuyết mỏng.

Khang ma ma che dù chờ ở dưới mái hiên, có hai nha hoàn áo xanh khác cầm đèn lồng cùng với Tố Tâm.

Lúc này lại có một gã sai vặt đang cầm một bọc đồ bằng gấm vội vàng chạy đến, khom mình kính cẩn hành lễ nói: "Chủ tử, đồ vật đã chuẩn bị xong."

Hứa Phượng Minh đưa gói đồ cho Chu Tự Cẩm: "Bức 'Trúc tước đồ' kia của em từ từ ta sẽ làm, bên trong có một bức 'Bức tranh chim núi Sơn Trà ' [1] của Triệu Cát, ngươi cầm đi làm lễ vật chúc thọ cho phụ thân ngươi."

[1] [1] Là một bức tranh thủy trên vải lụa do Triệu Cát vẽ vào thời nhà Tống.

Chu Tự Cẩm cũng không khách sáo với Hứa Phượng Minh, nghĩ rằng nó là một món đồ làm cũ giả cổ của Hứa Phượng Minh, liền đồng ý, nhận lấy gói đồ cầm trong tay.

Nàng cần phải đi, nhưng mà lại có chút lưu luyến, đứng ở trước cửa nhìn Hứa Phượng Minh ở bên trong.

Hứa Phượng Minh khoanh hai tay ở trước ngực, tóc đuôi ngựa buộc cao rũ xuống bên hông, như mây mù bung xõa, có mấy cọng tóc còn rơi ở trước ngực.

Ánh sáng đèn lồng mờ nhạt chiếu lên gương mặt chàng, chân mày khóe mắt mang theo sắc lạnh cùng hàn ý, nhưng trong đáy mắt lại có một tia dịu dàng.

Hứa Phượng Minh như vậy chẳng biết vì sao lại làm cho trái tim Chu Tự Cẩm run lên, nàng vội vàng dặn dò Hứa Phượng Minh: "Bên ngoài lạnh lẽo, thân thể người suy nhược, đừng ra ngoài tiễn nữa, mau trở về đi thôi."

Hứa Phượng Minh mím môi, nói: "Ta vốn không có ý định muốn tiễn em."

Chu Tự Cẩm thấy Hứa Phượng Minh lại mạnh miệng, liền nở nụ cười, khụy gối phúc thân, quay người đi đến chỗ Khang ma ma, Tố Tâm và hai nha hoàn mặc áo xanh đang cầm đèn lồng rồi bước vào bên trong màn tuyết đầy trời.

Bước xuống bậc thang, đi đến trong đình viện, Chu Tự Cẩm không nhịn được quay đầu lại, thấy dưới vầng sáng mờ nhạt mông lung của đèn lồng, Hứa Phượng Minh vẫn còn đứng ở đó, đôi mắt phượng như có ánh sáng lấp lánh, tóc đen áo trắng, giống như một đóa tuyết liên cô độc trên núi, cao cao tại thượng, không thể với tới...

Nàng không dám nhìn nữa, sợ mình không nỡ, vội vàng cúi đầu bước đi.

Hứa Phượng Minh đứng ở bên trong cửa chính phòng, đưa mắt nhìn bóng dáng Chu Tự Cẩm biến mất trong màn tuyết trắng.

Trên nền gạch xanh trong đình viện đã đọng một lớp tuyết mỏng, bên trên để lại một chuỗi dấu chân lộn xộn.

Thời gian trôi qua, bông tuyết bay bay, rất nhanh đã che lấp hết những dấu chân.

Lý Việt mặc áo xanh lặng yên không một tiếng động xuất hiện: "Điện hạ, tối nay có quay về Đông cung không ạ?"

Trên gương mặt tuấn tú của Hứa Phượng Minh không biểu lộ cảm xúc: "Quay về."

Không có Chu Tự Cẩm ở bên cạnh, chàng lại trở về với dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng tự kiềm chế, lạnh nhạt xa cách của Thái tử điện hạ.

Trở lại trong phòng, Hứa Phượng Minh mở miệng phân phó Lý Việt: "Ngươi đi hỏi thăm một chút Đông cung tuyển phi rốt cuộc là như thế nào."

Lý Việt đáp "Vâng", rồi đi an bài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK