Chu Tự Cẩm ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa cùng bánh xe ngựa bên ngoài kêu lộc cộc, trái tim cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới Hứa Phượng Minh không có trả lời vấn đề của nàng là có phải vì Đông cung tuyển phi mà vào kinh hay không.
Nàng dựa vào trên thành xe nở nụ cười.
Hứa Phượng Minh quá thông minh, nếu như nàng ấy không muốn trả lời vấn đề đó, đừng ai nghĩ sẽ hỏi ra được đáp án, cho dù có truy vấn như thế nào, bao giờ cũng có thể bị Hứa Phượng Minh xoay vòng vòng cách xa vạn dặm bên ngoài.
Chu Dận đưa Chu Tự Cẩm đến cửa Lan Đình, nhìn nàng nhảy xuống xe ngựa, vội vàng dặn dò: "Mẫu thân không cho các con đi thỉnh an, ngày mai không cần dậy sớm, cứ ngủ thêm một chút, khi nào dậy thì lại kêu Tôn ma ma thay con đi phòng bếp lấy cơm."
Chu Tự Cẩm đồng ý, khoát tay nói: "Phụ thân, người cũng nhanh về nghỉ ngơi đi ạ!"
Chu Dận đợi cửa Lan Đình đóng lại rồi mới mang người quay về Huệ Sướng Đường.
Ngày hôm sau Chu Tự Cẩm tỉnh lại, lúc này mới mở hộp gấm đêm qua Hứa Phượng Minh cho nàng ra, phát hiện bên trong quả thật là ''Bức tranh chim núi Sơn Trà' của Triệu Cát.
Nàng xem đi xem lại, nghiên cứu kỹ càng, luôn cảm thấy bức tranh này không giống như được vẽ rồi làm cũ đi giả làm đồ cổ, cuối cùng đành phải quy kết cho kỹ năng làm giả của Hứa Phượng Minh quá xuất sắc.
Tuyết rơi từng cơn suốt hai ngày thì ngừng, nhưng đến sáng ngày hai mươi tháng giêng, gió bắc nổi lên, bông tuyết lại bắt đầu bay lượn.
Ngày hôm đó đến phiên Chu Dận dạy học cho Thái tử.
Thái tử điện hạ với tư cách là học trò nhu thuận hiểu chuyện của Chu Dận, khéo hiểu lòng người, lúc đầu cũng không thích nói chuyện, nhưng mà sau khi đã quen thuộc với Chu Dận, chàng liền trở nên hoạt bát hơn.
Đợi Chu Dận giảng xong một chương sách, Lâm Kỳ phân phó tiểu thái giám Lý Việt mang vào đủ các loại trái cây tinh xảo, trong bầu rượu vàng chứa đầy rượu ngon được hâm ấm, tự mình rót một chén dâng cho Chu Dận: "Tiên sinh, mời!"
Chu Dận nhận lấy chén vàng uống một hơi cạn sạch.
Trên cửa sổ dài của Văn Hoa điện được khảm thủy tinh, có thể nhìn thấy những bông tuyết rơi bay lả tả ở bên ngoài.
Trong điện Văn Hoa có đốt địa long, trong bình sứ xanh cắm cát tường mai trắng tỏa ra hương thơm dìu dịu, trên giá tử đàn bày một chậu bạch ngọc, bên trong trồng thủy tiên nhiều cánh đang nở rộ.
Hương rượu, hương mai cùng hương hoa thủy tiên thơm ngát hòa quyện vào nhau, thầy trò cùng tâm tình, thật là hòa thuận vui vẻ vô cùng.
Lâm Kỳ khéo léo dẫn đề tài đến chuyện mai mối.
Sáu vị đồng học này của chàng đều là được lựa chọn kỹ càng, bọn họ đều là tinh anh, nhận được ám chỉ của Lâm Kỳ, liền bắt đầu trò chuyện say sưa.
Chu Dận vui vẻ nghe vài câu, có được không ít thông tin hữu dụng, ví dụ như đang cùng ngồi bên trong đọc sách có một vị tên Tần Vũ, năm nay mười lăm tuổi, là thứ tử của Công bộ thị lang Tần Liên, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao gầy, tính cách cởi mở, chưa thành thân.
Điều đáng nói là, thân mẫu của vị Tần Vũ này mất sớm, kế mẫu vẫn luôn không sinh con được, hơn nữa kế mẫu lại hết lòng tin Phật, một tháng thì có hơn hai mươi ngày là ở trong am Địa Tàng tại Thành Đông làm cư sĩ.
Tương lai Tần Vũ thành thân, ở trên có kế mẫu không để ý đến chuyện trong phủ, chính giữa thì có huynh trưởng trưởng tẩu cáng đáng gia đình, thê tử của Tần Vũ nhất định là không phải lo lắng nhiều.
Lâm Kỳ sợ Chu Dận nhìn ra manh mối, nói đến đó thì dừng, lại bắt đầu cùng mọi người nghiên cứu thảo luận vùng Tấn Châu có khả năng đào được mỏ than, còn dặn dò Lý Việt lấy địa đồ của Tấn Châu tới, bày lên thư án, mọi người cùng nhau thảo luận.
Mặc dù Chu Dận chủ yếu giảng về <Dịch giải> của Vương An Thạch, nhưng cũng ủng hộ hứng thú đối với thực tiễn của Thái tử điện hạ nên cũng gia nhập, cùng bảy học trò cùng nhau nghiên cứu.
Buổi tối về đến nhà, sau khi Chu Dận rửa mặt xong thì đặc biệt hỏi Chu phu nhân: "A Lâm, nàng và phu nhân của Công bộ thị lang Tần Liên có quen biết không?"
"Tất nhiên là thiếp có quen biết." Chu phu nhân mỉm cười nói; "Có chuyện gì vậy?"
Bà lấy một cái bình ngọc vặn nắp ra rồi đưa cho Chu Dận.
Chu Dận nhận lấy bình ngọc, đổ một ít chất lỏng trong suốt thoang thoảng hương trúc ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lên mặt.
Tuy đã gần ba mươi nhưng vẫn tuấn mỹ như thế, được khen là đệ nhất mỹ nam lục bộ, đương nhiên một phần cũng là do ông sẵn lòng bảo dưỡng hằng ngày.
Sau khi làm ẩm da, lúc này Chu Dận mới nói: "Ta nghe nói thứ tử Tần Vũ của Tần Liên vẫn chưa có mai mối, nàng tìm cách thăm dò ý kiến của Tần phu nhân, nếu như có hí kịch, tiệc sinh nhật mùng mười tháng hai cũng gửi thiếp mời tới cho Tần phu nhân."