Có nữ hài tử nào mà không thích những thứ son dưỡng như này đâu, Chu Tự Cẩm, Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề ba tỷ muội cùng bôi son dưỡng mà Chu Tự Cẩm làm lên môi, rồi cùng nhau bước đến chỗ gương trang điểm nhìn thử, ba thiếu nữ trong gương đều có màu môi kiều diễm nụ cười tươi như hoa.
Chu Tự Cẩm đậy nắp hộp bạch ngọc lại, nói: "Hôm nay ta làm hũ này là muốn tặng cho người ta, ngày mai các muội cùng ta ra phía sau vườn hái một ít nụ hồng mai, ta sẽ làm cho các muội mỗi người một hộp."
Chu Phán Hề tò mò hỏi: "Đại tỷ, tỷ muốn tặng hũ này cho ai thế?"
Chu Tự Cẩm dùng khăn cẩn thận lau đi lớp cao đỏ tươi dính bên ngoài hũ bạch ngọc, nói: "Ta định tặng cho Hứa Phượng Minh."
"Thì ra là Hứa nhị tiểu thư à," Chu Thiến Hề nhìn Chu Tự Cẩm, "Tỷ tỷ, tỷ và nàng ấy là bạn tốt sao?"
Nhắc đến Hứa Phượng Minh, giọng nói của Chu Tự Cẩm cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Nàng ấy là bằng hữu tốt nhất của ta, vẫn luôn rất chiếu cố ta. Ta rất thích nàng ấy."
Chu Phán Hề còn đỡ, chỉ lo xem những son dưỡng trong hũ sứ trắng cũ kia, vẻ mặt của Chu Thiến Hề lại có chút vi diệu -- tỷ tỷ và Hứa Phượng Minh có mối quan hệ rất thân thiết sao?
Chu Thiến Hề cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, mở miệng hỏi Chu Tự Cẩm: "Tỷ tỷ, sắp tới là sinh thần ba mươi tuổi của phụ thân, tỷ định tặng lễ vật gì vậy?"
Lúc này Chu Tự Cẩm mới nhớ tới mình đã quên mất sinh thần của phụ thân, vội nói: "Ta vẫn chưa nghĩ ra, các muội định tặng cái gì?"
Chu Thiến Hề nở nụ cười: "Hàng năm muội đều tặng chút đồ do chính tay mình thêu, năm nay muội định thêu một cái hà bao cho phụ thân."
Chu Phán Hề bĩu môi nói: "Năm nay muội phải đổi lễ vật khác, phụ thân chê muội thêu thùa không tốt, muội đưa đồ cho phụ thân, trước giờ không thấy phụ thân dùng gì cả."
Chu Tự Cẩm nghĩ nghĩ, nói: "Trước kia ta bắt chước phong cách vẽ của Hoàng đế Triệu Cát triều Tống đã vẽ một bức < Trúc tước đồ>, ngược lại có thể đem tranh đi cho người ta làm cũ đi rồi cầm đi tặng phụ thân, lừa phụ thân, nói đây là bút tích của Triệu Cát bị thất lạc, không được thế nhân biết đến, sáng nay ta may mắn tìm được.”
Kiếp trước sinh thần ba mươi tuổi của Chu Dận, Chu Tự Cẩm mới tới Chu phủ, đặc biệt thận trọng, kêu Xuân Kiếm đi nghe ngóng xem Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề muốn tặng lễ vật gì, biết được các nàng đều đưa đồ thêu thùa, cũng vội vàng đóng một đôi giày đưa qua, nhưng chưa bao giờ thấy Chu Dận mang nó.
Mặc dù lúc ấy Chu Tự Cẩm không nói gì, nhưng thật ra lại tức muốn chết -- dựa vào cái gì mà Chu Thiến Hề tặng hà bao thì ông đều đeo, mà mình tặng giày thì lại không thấy ông mang, đây không phải là bất công thì là gì?
Về sau nàng không còn may gì cho Chu Dận nữa.
Bây giờ sống lại một đời, nhớ lại khi đó mình quá cực đoan, mặt Chu Tự Cẩm có chút nóng: Quả nhiên là không dám nghĩ lại mà!
Thật ra người ta sống ở đời, không phải quan tâm để ý đến cái nhìn của người khác làm gì, ngay thẳng không thẹn với lòng là được rồi.
Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề tưởng tượng một chút tình huống lúc Chu Dận bị Chu Tự Cẩm lừa, thì không nhịn được đều nở nụ cười.
Chu Thiến Hề vội nói: "Tỷ tỷ, mặc dù chuyện này rất thú vị, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải nói rõ với phụ thân, miễn cho phụ thân bị mất mặt trước mặt người ngoài."
Chu Tự Cẩm gật đầu, nụ cười sáng lạn: "Đó là đương nhiên."
Nàng vốn định trước hết làm cho Chu Dận vui vẻ một chút trước đã, sau đó mới nói thật.
Thực tế trong thư phòng Chu Dận treo mấy bức tranh cổ, trong đó có ít nhất hai bức là giả, đương nhiên nàng không có vạch trần, sợ phụ thân cảm thấy mất mặt.
Sau khi hai muội muội rời đi, Chu Tự Cẩm đem bức <Trúc tước đồ> mình vẽ ra, bỏ vào trong hộp gấm đã chọn lựa trước, chuẩn bị cầm đi nhờ Hứa Phượng Minh làm cũ nó, lại lấy đôi tất lụa trắng và son dưỡng mai đỏ ra, phân ra cất vào trong túi gấm, rồi bỏ chung vào trong hộp gấm.
Làm xong những việc này, Chu Tự Cẩm dự định đi gặp phụ thân, trước tiên xin phép phụ thân cho nàng đi gặp Hứa Phượng Minh vào hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, đợi phụ thân đồng ý, nàng lại đi nói với Chu phu nhân.
Nhưng không ngờ Chu Dận lại bị Hồng Vũ đến tuyên triệu tiến cung, Chu Tự Cẩm đành phải gác việc này lại.