• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến khi yến tiệc kết thúc, Sùng Ninh công chúa mới lộ diện lần nữa, đứng ở đình thủy tạ hoa hải đường nói lời tạm biệt với các vị phu nhân.

Trong lòng Chu Tự Cẩm rất hưng phấn, thật là muốn hòa thuận với khắp thiên hạ, cũng không để ý Tưởng Châu ở một bên ngấm ngầm hại người, vẫn cùng Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề đứng ở một chỗ chờ Chu phu nhân đi tới.

Tưởng Châu thấy Chu Tự Cẩm mặc cho mình châm chọc khiêu khích, rất có dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, thì càng thêm tức giận, liền nói: "Có một số nha hoàn, đừng tưởng rằng được quý nhân nhất thời để mắt đến liền đắc ý."

Chu Tự Cẩm thật sự không tức giận không thèm để ý không có cảm giác.

Sau khi đã gặp qua Tôn Dục Tuyền bề ngoài cao ngạo nội tâm thâm độc ở kiếp trước, nàng cảm thấy bề ngoài Tưởng Châu biểu hiện xấu xa như vậy cũng không tệ lắm, thậm chí còn có chút đáng yêu, ít nhất Tưởng Châu kiếp trước, chẳng qua chỉ là độc miệng một chút, hám lợi nịnh hót chút mà thôi, chưa từng nghe nói nàng ta thật sự ra tay hại người.

Tưởng Du làm như không nghe thấy, cùng một bạn tốt chốn khuê phòng ở một bên nói chuyện.

Các tiểu thư khuê tú khác, đều mỉm cười nghiêm túc đứng ở một bên, nhìn Chu phủ và Trung Thuận bá phủ náo nhiệt bên này.

Chu Phán Hề thấy Tưởng Châu không để yên, cau mày đang muốn mở miệng, lại bị Chu Tự Cẩm kéo lại.

Chu Tự Cẩm nháy mắt một cái với nàng ấy, ra hiệu nàng ấy không cần để ý.

cãi nhau ầm ĩ với Tưởng Châu, mới thật sự là mất thể diện đấy!

Lúc này nữ quan bên người Sùng Ninh công chúa đi tới, khụy gối hành lễ với Chu Tự Cẩm: "Chu đại tiểu thư, Điện hạ mời ngài qua nói chuyện."

Chu Tự Cẩm vừa định khụy gối hành lễ liền bị Sùng Ninh công chúa đưa tay đỡ lấy.

Sùng Ninh công chúa nắm tay Chu Tự Cẩm, tươi cười thân thiết: "Tự Cẩm, ta nhìn thấy ngươi luôn cảm thấy thân thiết, tuy là lần đầu gặp gỡ, nhưng vẫn luôn mong đợi được gặp lại."

Nàng ấy nhìn sang Chu phu nhân, lại cười nói: "Chu phu nhân, đợi thời tiết ấm áp hơn một chút, ta sẽ tổ chức một hội thi vẽ tranh làm thơ, đến lúc đó nhất định phải mang theo ba vị thiên kim tới nhé!"

Chu phu nhân phúc thân, vội vàng đồng ý.

Trung Thuận bá phu nhân đứng ở một bên nhìn thấy thế, trái tim giống như bị ngâm trong bình dấm.

Năm đó phụ thân của bà ta là đại học sĩ Vương Hữu Hòa rất được tiên đế coi trọng, thân phận cao quý, tỷ muội bà ta cũng nước lên thì thuyền lên, người đến cầu thân rất nhiều, nhất là bà ta, lấy câu "Ung dung đoan trang, giữ gìn trinh tiết đoan chính, không hổ thẹn với hành vi của mình, đi đứng đoan trang", nhất thời danh tiếng vang dội trong giới quý nữ ở kinh thành, mà tiểu muội Vương Tố Lâm của bà ta vẫn luôn không có tiếng tăm gì, không người nào chú ý đến.

Về sau bà ta gả cho Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh, trở thành bá tước phu nhân cao cao tại thượng, mà muội muội Vương Tố Lâm của bà ta thì gả cho Chu Dận lúc ấy chỉ là một tú tài, thân phận địa vị tỷ muội hai người thoáng cái đã phân ra ngăn cách.

Thế nhưng không ngờ trôi qua mười mấy năm, Chu Dận đã không ngừng vươn lên, đầu tiên là thi đỗ Cử nhân, lại thi đậu Tiến sĩ, tam giáp Thám hoa, cho đến khi trở thành sủng thần của đương kim Hoàng thượng, bây giờ ngay cả Sùng Ninh công chúa cũng ra mặt lôi kéo phu nhân của Chu Dận.

Mà bá tước phu nhân là bà ta, trái lại còn phải bợ đỡ muội muội, nịnh hót muội muội...

Nhất định phải để cho thứ tử Tưởng Củng lấy Chu Tự Cẩm, như vậy thì Chu Dận không thể không giúp đỡ cho Trung Thuận bá phủ.

Xe ngựa Trung Thuận bá phủ và Chu phủ cùng rời khỏi Bích Y viên, về tới thôn trang hồi môn của Trung Thuận bá phu nhân trước.

Trung Thuận bá phu nhân vén rèm xe lên, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Chu phu nhân: "Muội muội, qua ít ngày nữa là sắp đến sinh thần của phụ thân, đến lúc đó tỷ muội chúng ta mang theo người thân đi qua chúc thọ, hầu hạ dưới gối, để cho phụ thân cũng vui vẻ một chút."

Chu phu nhân đương nhiên đồng ý.

Trở lại thôn trang suối nước nóng, Chu Tự Cẩm và Chu Thiến Hề, Chu Phán Hề cùng nhau đưa Chu phu nhân trở về nhà chính.

Nhìn thấy Chu phu nhân vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trên giường la hán, cùng không kêu Chu Thiến Hề Chu Phán Hề rời đi, rõ ràng là có chuyện muốn nói cùng hai người họ, Chu Tự Cẩm liền phúc thân, thức thời cáo từ rời đi trước.

Kiếp trước gặp phải tình huống như vậy, trong lòng nàng cảm thấy chua chát, cảm thấy Chu phu nhân bất công, bây giờ xem ra, đây không phải là rất bình thường sao? Làm mẫu thân, không thương yêu con cái của mình mới là không bình thường đấy!

Chu phu nhân đúng là muốn mượn cơ hội Sùng Ninh công chúa tổ chức hội hoa hải đường hôm nay, để nói cho Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề một chút về phả hệ của quý tộc vương triều Đại chu.

Bà ấy nghỉ ngơi trong chốc lát, uống một chén trà nhỏ, lúc này mới phân phó đại nha hoàn Thủy Chi cầm một quyển gia phả tới, tỉ mỉ giảng giải cho Chu Thiến Hề và Chu Phán Hề.

Đợi đến khi Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề từ trong phòng mẫu thân đi ra, trời đã sắp tối, các bà tử đang ở dưới mái hiên treo đèn lồng lên.

Chu Phán Hề còn đang nghĩ đến chuyện ban ngày, liền hỏi Chu Thiến Hề: "Nhị tỷ tỷ, muội muốn đến chỗ Đại tỷ tỷ xem một chút, tỷ có muốn đi cùng không?"

Chu Thiến Hề cũng rất tò mò về Hứa Phượng Minh, liền nói: "Tỷ cùng muội đi qua đó."

Chu Tự Cẩm đang ở dưới ánh đèn thêu thùa may vá, thấy các nàng ấy đi vào, cũng không đứng dậy, dịu dàng cười nói: "Các muội tự tìm chỗ ngồi đi!"

Chu Thiến Hề ngồi xuống tú đôn ở trước bàn trang điểm.

Chu Phán Hề thì trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Chu Tự Cẩm: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm đôi tất lụa trắng này cho ai thế?"

Lại đến gần nhìn một chút, nhịn không được liền bật cười: "Ai lại thêu con gà con trên cổ tất chân chứ!"

Chu Tự Cẩm cười tủm tỉm nói: "Những thứ này đều là làm cho Hứa Phượng Minh."

Nàng nhếch khóe miệng, nở nụ cười giảo hoạt: "Khuê danh của nàng ấy là "Phượng Minh", nên ta thêu tiểu phượng hoàng lên cổ tất chân, không phải vừa vặn sao?"

Chu Phán Hề cầm lấy một cái tất lụa trắng đã làm xong lên xem đi xem lại: "Cái này rõ ràng là con gà con!"

Chu Thiến Hề cũng nở nụ cười -- Hứa Phượng Minh trông tựa như thần tiên tỷ tỷ, làm sao có thể mang đôi tất lụa trắng kỳ quái như thế!

Chu Tự Cẩm mím môi cười.

Dù sao cũng mặc kệ Hứa Phượng Minh ghét bỏ phỉ nhổ như thế nào, cuối cùng nàng ấy vẫn sẽ mang đôi tất lụa trắng mà nàng đã làm.

Đừng chỉ nhìn quá trình, hãy xem kết quả cuối cùng đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK