Mục lục
Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ninh Tinh uống thuốc không lâu thì thuốc đã ngấm vào mà trở nên buồn ngủ, đang ngồi trên giường thì ngáp một cái rồi ngủ gục,

Âu Thành Nghiêm ngồi trên bàn nghiêm túc làm việc cùng với chiếc laptop, thì phát hiện Cố Ninh Tinh đã ngủ rồi,

Anh ta liền nhẹ nhàng đi đến gần cô, đặt cô nằm xuống m với tư thế thoải mái hơn, Cố Ninh Tinh ngủ rất say, mặc dù anh ta di chuyển cô, cô vẫn không hề thức dậy, vì thuốc bác sĩ kê toa rất là mạnh,

Anh ta thận tay đắp chăn cho cô, sau đó mặt anh ta gần xát vào mặt Cố Ninh Tinh, đột hiện lửa dục vong bên trong anh ta trỗi dậy, không kiềm chế được sự vẻ đẹp khi ngủ của cô, mà lập tức hôn lấy môi cô,

Anh ta hôn cô, cảm thấy cô không tỉnh dậy, anh ta liền tham lam chiếm lấy môi cô thêm lần nữa, hôn đến thích thú, hôn đến tận sâu bên trong, hôn đến thỏa mãn mới dứt khoát rời ra khỏi môi của cô,

Anh ta như người mất trí khi ở gần tiếp xúc với cô, anh ta không ngờ lại ham muốn cơ thể cô, dù hôn thôi cũng cảm thấy thỏa mãn, nhưng anh ta không đụng vào cơ thể cô,

Thế nhưng anh ta không vội khi làm điều đó, vì Cố Ninh Tinh dù sao cũng là vợ anh, nên chuyện đó trước sau gì cũng xảy ra mà thôi,

Đến trưa Cố Ninh Tinh mới chợt thức dậy, lần này cảm thấy tinh thần cực kỳ thoải mái, bệnh sốt cũng đã hết, cơn choáng cũng không còn nữa,

Sau đó đột nhiên chợt cảm giác ở phía xa ngay bàn làm việc ánh mắt đang hướng về cô mà nhìn chằm chằm,

"Em thức rồi à, em hình như đã hết sốt rồi " Âu Thành Nghiêm kéo ghế đứng lên, từ từ tiến đến gần Cố Ninh Tinh, dùng tay mình chạm nhẹ đo nhiệt cho cô, cảm thấy hầu như đã hết sốt hoàn toàn,

Cố Ninh Tinh lúc này trở nên lúng túng, tim đập rất nhanh khi anh ta chạm vào cô, gương mặt thì trở nên đỏ ửng, cô liền ấp úng nói lời nhỏ nhẹ với anh "Ừm, tôi đã đỡ hơn rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi "

Cảm giác yên tâm trong lòng khi Cố Ninh Tinh đã hết bệnh, anh ta chợt nghĩ ra là nên đưa cô ra ngoài, "Đã hết bệnh rồi, vậy tôi đưa em đi ra ngoài chơi "

"Cũng được đó, cứ ở trong phòng hoài tôi chán lắm, vì đây là đang hưởng tuần trăng mật của tôi và anh mà " Cố Ninh Tinh nghe xong liền hào hứng, tươi cười còn khiến cô nói lời những lời bị hố,

"Hả, em đã nói gì, nói lại tôi nghe đi " Âu Thành Nghiêm đột nhiên thoáng nghe những gì đó của cô nói ra, cứ tưởng nghe nhầm nên đã bảo cô nói lại,

Biết mình nói những lời bị hố, nên ngay lập tức tránh né những câu hỏi của anh ta, xấu hổ lúng túng chạy đi, "Tôi... Tôi đâu có nói gì, mau đi thôi nào "

Âu Thành Nghiêm lúc này đột nhiên quát lớn, hướng mắt tay chỉ vào người cô mà nói,"Đứng lại, em định mặc vậy mà đi à "

"Aha, tôi quên mất "Cố Ninh Tinh nhìn lại mình, phát hiện trên người vẫn mặc cái Áo sơ mi của Âu Thành Nghiêm, nên gãi đầu cười ngốc,

Sau đó đi đến chiếc vali lục lọi tìm quần Áo, mà nhanh chóng chạy thẳng vào phòng tắm,

Thật khiến Cố Ninh Tinh xấu hổ chết đi được,

Anh ta nhìn dáng vẻ Cố Ninh Tinh lúng túng xấu hổ mà chạy đi thật khiến người ta muốn chạy đến ôm chặt,

Cả hai ra ngoài, nơi nước Nhật Bản đang là mùa đông, Âu Thành Nghiêm đưa Cố Ninh Tinh đi công viên disney,

Trợ lý Phong đưa cả hai đến nơi, Cố Ninh Tinh liền háo hức bước xuống, nhưng đột nhiên lại bị một cái khăn choàng vào cổ,

"Trời lạnh em đeo cái này vào " Âu Thành Nghiêm đã dùng chiếc khăn của mình choàng cho cô,

"Cảm... Cảm ơn anh " cố Ninh Tinh đột nhiên xấu hổ ngượng ngùng khi khi Âu Thành Nghiêm chợt tốt với cô như vậy, nó khiến tim cô đập rất nhanh đến khó chịu,

Cả hai cùng nhau đến khu vui chơi, hầu như chơi rất vui vẻ, Cố Ninh Tnh thật sự khó hiểu khi anh ta lại đối tốt với cô như vậy,

Anh ta là đang có âm mư gì đây, như dù sao cũng đã khiến cô động tâm với anh ta rồi,

Ngay lúc này ở Trung Quốc, tại nhà phụ của Lâm Bình Chi, cô ta đang nổi điên đập đồ loạn xạ vì cô ta cứ gọi điện cho Âu Thành Nghiêm, nhưng anh ta lại không hề bắt máy, "Tại sao, sao anh lại không nghe máy của em chứ "

Noãn Noãn sợ sệt vì những hành động của Lâm Bình Chi, cô nhanh chóng lấy can đảm đến để nói lời chấn an cô, "Nhị phu nhân, thiếu gia chắc có thể đang bận đấy ạ "

"Bận cái gì, anh ta chắc chắn là đang vui vẻ với con khốn đấy " cô ta đập đồ xong liền thở hổn hển, như người điên vậy, còn phun ra những lời nói không sạch sẽ,

"Nhị phu nhân, người đừng nghĩ như vậy, thiếu gia không hề có tình cảm gì với phu nhân đâu "

"Ta không tin, ta nhất định có được anh ấy, anh ấy là của ta " cô ta liền la hét lên, mắt trừng trừng như người điên,

Thật sự Lâm Bình Chi đúng là một phần yêu Âu Thành Nghiêm, một phần cũng là vì tiền, anh ta có gia thế khủng lại có tiếng tâm hạng nhất trong giới làm ăn,

Cô ta may mắn lọt vào mắt anh ta, ngay cả làm vợ bé cũng đồng ý, là vì muốn được ngày ngày xài tiền của anh ta, ăn sung mặt sướng, được anh ta cưng chiều,

Trở lại với Cố Ninh Tinh và Âu Thành Nghiêm, cứ thế là cuộc du lịch tuần trăng mật của cả hai cũng kết thúc, qua ngày hôm sau cả hai về lại nước Trung Quốc tại Bắc Kinh, về đến nhà là trời đã tối,

Cả hai vừa về đến nhà chính, thì được những người hầu chào đón, trong đó có cả Kháp Kháp,

"Ah, Tiểu thư về, tiểu thư em nhớ cô lắm " Kháp Kháp vừa nhìn thấy Cố Ninh Tinh, cô bé mừng rỡ mà chạy đến nhào ôm lấy cô như đứa trẻ

Tô Diệp và những người giúp việc đứng trước hai người, Nghiêm túc mỉm cười, cúi chào cả hai, "Thiếu gia, phu nhân mừng hai người trở về ạ"

Tô Diệp thận tay lấy chiếc hành lý từ Âu Thành Nghiêm, muốn đưa về nhà phụ "Thiếu gia người mau đưa hành lý của phu nhân cho tôi đi ạ "

Anh ta nhanh chóng kéo hành lý về phía mình, "Được rồi, cứ để tôi đem vào "

Anh ta không phải là muốn đem hành lý vào luôn đâu, mà là vì muốn tìm cớ tối nay nén lại ngủ ở nơi của Cố Ninh Tinh nên mới giả vờ,

Tô Diệp hiểu chuyện, mỉm cười liền tự động lui về phía sau, nghiêm chỉnh trả lời "Vậy làm phiền thiếu gia "

Âu Thành Nghiêm vừa đi được vài bước, thì đột nhiên từ xa một thân thể yếu ớt của Lâm Bình Chi chạy đến ôm chặt lấy anh ta từ đằng trước,

"Anh yêu, anh về rồi em nhớ anh lắm"cô ta vui vẻ ngước lên nhìn anh ta nở nụ cười rất giả tạo,

Âu Thành Nghiêm khó chịu khi cô đột ngột ôm lấy anh ta,"Chi Chi, em buông anh ra, em ôm chặt quá đấy "

Anh ta một lúc sau vẫn là cưng chiều Lâm Bình Chi, còn mỉm cười với cô ta mà xoa đầu, vẫn là không để ý đến Cố Ninh Tinh đang nhìn hai người phát tình cảm với nhau,

"Anh mau đưa hành lý cho tôi, tôi có thể đem vào được rồi, anh mau đi về với nhị phu nhân đi "

Cố Ninh Tinh giựt lấy hành lý của mình, còn cố vẻ mỉm cười trong lời nói đuổi anh ta đi,

Cô nhìn thấy Lâm Bình chi ôm lấy anh ta, cũng một phần ranh tị, vì cô ta có thể vô tư làm nũng với Âu Thành Nghiêm, còn cô thì lại không thể,

Dù anh ta có tốt đến cô cỡ nào, thì phần yêu thương của anh ta đã dành cho Lâm Bình Chi rồi,

Thế nhưng Cố Ninh Tinh không hề thấy mặt cảm gì cả, vì cô đã quen với chuyện này rồi, niềm vui không ở lâu với cô được,

Cố Ninh Tinh cầm lấy hành lý đi về với bọn Tô Diệp, dù là gương mặt có tươi cười, nhưng bên trong cô có vẻ buồn bã,

Âu Thành Nghiêm nhìn dáng vẻ đi xa dần anh và biến mất, anh ta liền chọt dạ, có thể Cố Ninh Tinh rất buồn khi thấy mình cưng chiều Lâm Bình Chi như vậy, và quên mất sự chú ý đến cô,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK