Cố Ninh Tinh nhích mày còn cười lạnh lùng một cái, "Tôi đã nói ngài đã nhận nhầm người rồi, xin ngài tự trọng trong lời nói "
Âu Thành Nghiêm liền trở mặt khó khăn, anh ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, anh ta không muốn được gặp lại cô khi cô làm ra vẻ không nhớ đến anh, "Anh không nhầm lẫn đâu, em là Cố Ninh Tinh, là vợ của anh kia mà "
Lúc này gương mặt của Cố Ninh Tinh trở nên không kiềm chế được, mà làm ra vẻ bực mình, cô cau mày lời nói có hơi lớn tiếng, "Ngài làm ơn lịch sự, nói chuyện cho rõ ràng, tôi không phải là vợ của ngài đâu, ngài nhận nhầm người rồi đấy "
Âu Thành Nghiêm đột nhiên đau đớn trong lòng, vì Cố Ninh Tinh cớ sao lại không quen biết anh cơ chứ, "Không, không phải như vậy "
Lời nói anh ta cũng không nói ra được, vì cô nhất quyết không chịu nhận mình là vợ của anh ta, còn Lâm Bình Chi thì cứ đứng ôm con cứng đờ sợ hãi run rẩy, từ đầu đến cuối cũng không nói được một câu nào,
Bầu không khí trở nên im lặng, thì lúc này đột nhiên Emma chạy đến bên Cố Ninh Tinh đưa giầy cho cô thay, nhưng quên là không để ý đến hai người đang đứng cùng cô, "Cố Tổng, em mua cho chị đôi giày nè, vì đôi giày cao gót bị ước rồi, không thể mang được... Ah ngài là vị chủ tịch Âu thị phải không ạ"
Sau đó lúc này, cô mới nhìn lên đằng trước phát hiện người trước mặt nhìn rất quen, cô ngay lập tức nhận ra ngay,
Lúc này đột nhiên trợ lý của Ngạn Tổ Hàm Từ xa đi đến với tư cách lịch sự gọi cô, "Tiểu thư, chủ tịch Ngạn bảo chúng tôi đưa cô đến gặp mặt ngài đấy ạ"
Cố Ninh Tinh quay mặt về phía người trợ lý, cô liền tỏ vẻ gương mặt trở nên mỉm cười, mà vẫn lịch sự, "Vâng, làm phiền các anh rồi "
Người trợ lý thanh tú, lạnh lùng mời cô đi theo anh ta, "Tiểu thư, mời "
Âu Thành Nghiêm nhìn cô rời đi, anh ta vẫn một mật nắm lấy cô không cho đi, vì anh ta tất nhiên sẽ không đời nào buông tay cô ra và sẽ không để cô đi, "Em đứng lại, chúng ta còn chưa nói xong chuyện đâu "
Cố Ninh Tinh lúc này tim cô đột nhiên nhói lên, khi anh ta chạm vào mình, sau đó cô dùng sức hất tay anh ta, còn làm vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn phải kiềm chế, "Chủ tịch Âu, tôi đã nói ngài nhầm người rồi, và chúng ta không có gì để nói đâu ạ, chào ngài tôi đi trước "
Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ đi, còn Âu Thành Nghiêm đứng đó nhìn cô đi rời khỏi mình thêm một lần nữa, nhưng anh thắc mắc một chuyện, vì sao Cố Ninh Tinh không nhận anh, cô ấy đang mất trí nhớ hay là hận anh ta đến nỗi không muốn nhận,
Dù vậy nếu cô hận anh, thì anh ta cũng sẽ chấp nhận, vì anh ta đã hối hận rồi, nhưng dù cô chọn cách rời xa anh ta, anh ta sẽ cố gắng để theo đuổi cô đến cùng,
Lúc anh ta nhìn cô đi khỏi tầm mắt mình, sau đó ở tại đây cô bé la hét không ngừng kêu lên, "Mẹ, Du Du khó thở quá "
Sở dĩ cô bé la hét lên, là vì Lâm Bình Chi sợ hãi tưởng chừng như mình bị gặp ma, nên tay không ngừng ôm đứa bé rất chặt, khiến nó thở không được,
Âu Thành Nghiêm giật mình khi nghe Du Du la lên, anh ta liền giật mình quay lại nhìn thấy bé con đang khó thở nên anh ta giựt con bé từ tay cô,
"Cô làm gì vậy, mau đưa con bé cho tôi "
Cô ta tâm trạng lúc này hoảng loạn vô cùng, gương mặt trở nên tái xanh đến cực độ chỉ biết nắm lấy tay anh ta vùng vẫy thúc giục bảo anh rời khỏi đây thật nhanh, "Thành Nghiêm, chúng ta về đi anh, mau về đi, cô ta trở về để trả thù chúng ta đó "
Âu Thành Nghiêm vì chuyện của Cố Ninh Tinh đã bực bội, còn gặp tình trạng của Lâm Bình Chi, anh ta chán ghét cô mà hất tay mắng, "Cô lên cơn điên gì vậy, mau buông ra "
Anh ta hất tay cô ra, sau đó bỏ bế Nạp Du đi lên phòng khách sạn mà anh đã được Ngạn Tổ Hàm sắp xếp cho,
Cô ta nhìn thấy anh bế bé con đi, cô liền nhanh chóng đi theo, sau đó phát hiện anh ta không về nhà, mà tiếp tục ở lại khách sạn này nên nhất thời tức giận lớn tiếng, "Thành Nghiêm, sao anh lại không về nhà mà lại ở đây làm gì "
Âu Thành Nghiêm thấy cô ta lớn tiếng ồn ào, anh lập tức cáu lên lạnh lùng quát lớn, "Cô im miệng lại cho tôi, muốn về thì về trước đi, tôi sẽ giữ con bé ngủ hôm nay"
Anh ta nói chất giọng vô tình, trừng mắt lạnh lùng đuổi thẳng cô ta về,
Cô bị anh ta mắng lớn tiếng, ngay lập tức, tức giận còn gan lớn nói những lời móc mỉa mai Âu Thành Nghiêm,
"Anh thương nó muốn giữ nó ở lại đây, hay là anh muốn tiếp tục tìm lại con tiện nhân Cố Ninh Tinh "
Loading...
Âu Thành Nghiêm nghe không lọt vào tai, mà đứng lên bóp miệng cô ta lại, anh ta mới tức giận khi cơ ta nhắc đến Nạp Du, "Lâm bình chi, im miệng lại cho tôi, tôi chấp nhận thương Du Du nhận nó là con tôi, là vì tôi biết con bé chỉ là bị hại, tôi chưa nói tội cô ra, là vì nể tình cô rồi đấy, đừng ở đó mà lên mặt với tôi "
Sở dĩ anh ta đã biết trước con bé thật sự không phải con mình, anh ta thật sự không biết cô ta dùng thủ đoạn gì để có Nạp Du, nhưng anh biết bé con là vô tội, cô ta chỉ dùng đứa nhỏ để có được anh mà thôi, nên từ khi sinh bé con ra, anh ngay lập tức không cho nó ở gần Lâm Bình Chi, vì nếu ở gần sẽ bị ảnh hưởng tật xấu của cô ta, và cũng chính cái Tên Âu Nạp Du là do Âu Thành Nghiêm đặt cho,
Vốn dĩ anh ta biết bé không phải là con anh, nhưng anh vẫn yêu thương nó, mà không nói ra Lâm Bình Chi đã phản bội anh ta, còn tự ý dám nói là con anh, trong lúc say rượu cả hai đã làm tình với nhau, nhưng cô ta không ngờ tửu lượng anh rất tốt, uống say là không bao giờ có chuyện làm bậy bạ và còn nhớ hết tất cả trong khi đang say rượu,
Anh ta lúc đó muốn nói sự thật cô ta mang thai không phải con anh, nhưng lại thấy bà nội muốn có cháu, nhưng vẫn không thích Lâm Bình Chi, nên anh ta mới bất đắc dĩ giữ cô ta lại,
Cô ta nghe những lời nói từ Âu Thành Nghiêm, cô ta nghi ngờ anh đã phát hiện chuyện gì của mình nên không nói nên lời, chỉ biết lấp liếm muốn biện minh, "Anh... "
Cô ta chưa nói hết, thì đột nhiên Du Du khóc thét lên ôm chặt lấy anh, "Baba, Du Du sợ "
Cô ta điên loạn lên không tự chủ, vì nhìn thấy bé con ôm chặt Âu Thành Nghiêm, cô ta liền tức giận mắng đứa bé những lời thô tục, "Con quỷ nhỏ, tao thật sự không nên sinh mày ra, mày giống y hệt cô ta, là một ả tiện nhân đeo đám giành lấy chồng người khác "
Cô ta dường như, như một con chó điên sủa điên dại, mà đến con mình mà vẫn còn ghen còn chửi,
Âu Thành Nghiêm đã không kiềm chế được nữa với những lời cô ta nói, mà sau đó liền cho cô một bạt tay, mắng cô ta không xứng đáng để làm mẹ con bé "Cô im đi, cô đúng là một người mẹ tồi tệ còn chửi mắng con mình, mau cút cho tôi "
Sau đó anh liền mở cửa phòng ra mà đẩy thật mạnh cô ta ra ngoài, anh ta mặc kệ cô ta la hét, còn gọi điện cho lễ tân nhanh chóng đưa người lên, đưa cô ta ra khỏi khách sạn vì quá ồn ào,
Dù nhưng nhân Viên biết cô ta dù sao cũng là vợ hai của Âu Thành Nghiêm, nhưng đã được lệnh của anh ta lớn, nên mới làm theo,
Cả hai ba người lúc lên nhìn thấy cô ta la làng làm phiền khách, nên đã nắm giữ cô rồi kéo đi ra khỏi khách sạn, Mặc cho cô ta la hét ầm ĩ,
Còn Âu Thành Nghiêm cảm thấy yên tỉnh khi không còn tiếng cô ta nữa, nhưng bên trong phòng, thì bé con phải khóc rất nhiều,
Anh ta phải dỗ dành con bé, nên nó mới nín ngay lập tức, anh ta lúc này ôm bé con đi rửa tay và mặt sạch sẽ rồi cho nó đi ngủ,
Lúc đang rửa tay, con bé đột nhiên lên tiếng muốn đòi đi gặp mama, mama đấy là không phải Lâm Bình Chi, mà chính là Cố Ninh Tinh, vì con bé nói cô rất dìu dàng khi cười, không như Lâm Bình Chi suốt ngày cứ mắng nó,
Âu Thành Nghiêm nghe vậy, liền gật đầu đồng ý, nhưng anh ta nói với con bé một điều kiện, là hôm nay phải ngủ sớm và phải ngoan ngoãn sẽ gặp được mama,
Con bé nghe xong, liền lập tức vui mừng, còn cười híp cả mắt rất đáng yêu, sau đó anh mới suy nghĩ, anh ta vốn cũng muốn gặp lại cô, và nhớ cô rất nhiều,