Mục lục
Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ninh Tinh gương mặt trở thành ngạc nhiên, khi anh ta lại nói như vậy,

thế nhưng cô vẫn không tin con bé lại không phải con anh ta, vì gương

mặt của bé con ấy rất có nét giống anh ta kia mà,

Nhìn thấy cô nhìn mình với gương mặt ngạc nhiên không tin anh ta, Âu

Thành Nghiêm liền đẩy vai cô, còn nhìn thẳng mặt nghiêm túc giải thích,

"Em thật sự không tin anh "

Cố Ninh Tinh nhìn gương mặt anh ta nghiêm túc, cô ngay lập tức tránh

né ánh mắt ấy, và nói những lời đanh đá, "Tôi vốn từ lâu đã không tin

những lời của anh rồi, anh đừng nói những lời này trước mặt con bé đấy,

vì sẽ làm tổn thương đến con cái "

Âu Thành Nghiêm cảm nhận ánh mắt của cô thật sự không tin anh, thế

nên anh ta nhanh chóng giải thích cho cô nghe, "Anh nói sự thật, từ khi

em rời khỏi anh, anh không hề chạm đến bất kỳ ai cả "

Quả thật từ lúc Cố Ninh Tinh không ở bên anh ta, suốt năm năm do anh

ta không hề đụng chạm gì đến một người phụ nữ, anh ta thật sự lúc đó chỉ biết đi tìm kiếm cô, còn giữ tâm thanh tịnh cảnh giác, và anh ta đã

thay đổi rất nhiều,

Cố Ninh Tinh quả nhiên nghe anh ta nói mà nực cười, chẳng lẽ anh ta

suốt thời gian dài năm năm, mà anh ta lại không chạm đến Lâm Bình Chi cơ chứ, "Không phải người anh yêu là Lâm Bình Chi hay sao, sao lại không

phải con của anh "

Âu Thành Nghiêm bị cô hiểu lầm, còn nhận lại nụ cười khinh thường của cô, trong lòng anh nháy lên một chút chua xót khó chịu, sau đó anh phát một chút bực mình mà đẩy nhẹ cô nằm dưới ghế sofa, áp thân cô dưới thân mình, bàn tay to lớn thì nắm được một bàn tay của cô mà khống chế,

Anh ta lúc này cau mày nhìn rất thẳng mặt cô ra vẻ tức giận mà lên

tiếng, "Ninh Tinh đủ rồi, hiện tại em nhất định không tin anh, nhưng

những lời anh nói là sự thật"

Cô bị anh ta áp dưới thân, vì là bất ngờ nên thái độ của cô hốt hoảng vừa đỏ mặt lại vừa tức giận mà quát lên còn vùng vẫy, "Sự thật cái gì,

mau buông tôi ra, anh muốn làm gì đây hả "

Âu Thành Nghiêm nhìn cô một lúc, rồi thở dài một hơi, sau đó anh ta cúi

thấp xuống đầu anh ta chạm vào đầu cô nhắm mắt lại mà nói, "Ninh Tinh

anh thật sự đã nhịn đến năm năm rồi, anh mong em tha thứ cho anh, anh

sai rồi "

Cố Ninh Tinh liền hiểu cử chỉ và lời nói của anh ta, cô liền cười

khinh còn nói những từ mỉa mai anh ta, "Âu Thành Nghiêm, thì ra anh muốn làm chuyện đó, được vậy anh làm đi, dù gì tôi cũng đang trong tay anh

không thể thoát được, anh cứ làm những gì mà ngày xưa anh vẫn thường làm với tôi vậy "

Âu Thành Nghiêm nhìn sự mỉa mai của cô, khiến lòng anh ta đau lắm,

sau đó mới bật ngồi dậy ra khỏi người cô, anh ta cau mày trách móc mình, "Ninh Tinh em... Em đừng nói như vậy, anh... Anh xin lỗi, anh không

phải có ý đó đâu "

Cô nằm thả người trên ghế sofa, mà nực cười lên tiếng, là dáng vẻ cười khinh thường kiêu ngạo với anh,

"Anh trước đây không phải là người như vậy hay sao, còn chờ gì nữa "

Âu Thành Nghiêm hay tay nắm lấy đầu mình, tự trách bản thân mà thống khổ kêu lên, "Ninh Tinh em ngừng lại đi, anh... "

Cô lạnh lùng cười khinh thường một tiếng, rồi ngồi bật dậy tự mình

cởi từng nút Áo trên người mình ra, vừa cởi vừa mắng, "Đồ cầm thú như

anh, sao hôm nay lại hiền đến như vậy, thôi nào hãy làm những gì anh

muốn đi "

Âu Thành Nghiêm nhìn thấy dáng vẻ của cô đang cởi nút Áo, thì ngay

lập tức anh ta hốt hoảng mà dùng Áo khoác của mình choàng vào cho cô,

"Ninh... Ninh Tinh em đang làm gì vậy "

Cố Ninh Tinh nhìn anh ta với vẻ cười lạnh lùng, "Thì cởi ra chúng ta có

thể làm được chứ, anh còn chờ gì nữa mau lên còn kết thúc "

Âu Thành Nghiêm cau mày không dám đối diện mặt với cô, mà lắc đầu,

"Em đừng như vậy, tôi không muốn "

Cố Ninh Tinh đẩy anh ta ra thật mạnh, còn cười lạnh lùng, "Nếu không làm thì mau buông tôi ra "

Sau đó Cố Ninh Tinh mới cau mày đứng bật dậy, thì bầu không khí trở nên rất yên lặng,

Một lúc sau, đột nhiên từ ngoài cửa con bé Du Du ngay lập tức chạy vào háo hức gọi Cố Ninh Tinh, "Mami "

Cố Ninh Tinh nhìn thấy con bé liền lập tức vui mừng, cô ôm lấy con bé rồi lo lắng nhìn xem trên người nó có vết thương tổn hại gì hay không,

"Du Du, con không sao chứ "

Âu Nạp Du nhìn cô với vẻ mặt tươi cười, còn lắc đầu bảo mình không bị gì cả,

Cố Ninh Tinh có chút tức giận, mà véo nhẹ mũi con bé một cái, còn

mắng nó nữa, "Nhóc con, sau này đừng như vậy nữa, mami rất lo cho con

đấy biết không "

Cuối cùng cô cũng chịu xưng hô mami với con bé, vì cô thật sự rất thích cách kêu gọi như vậy,

Có con bé bên cạnh cô cũng quên đi chuyện lúc nãy giữa cô và Âu Thành Nghiêm,

Con bé bị véo mũi, tuy không đau nhưng nó lại tinh ranh mãnh giả vờ

bị đau mà nhăn nhó mày, sau đó mới nhào đến mà ôm lấy cô, mà con bé

không để ý đến Âu Thành Nghiêm vẫn còn ngồi ở phía bên kia,

Âu Thành Nghiêm đang buồn phiền, vậy mà từ lúc con bé đi vào lại

chẳng thèm nhìn anh ta gì cả, mà chỉ tìm đến Cố Ninh Ting,khiến anh ta

ganh tị mà quát lên, "Du Du, baba ngồi ở đây lo lắng cho con, thế mà con không thèm để ý baba tổn thương lắm đấy "

Anh thật bây giờ mới hiểu được, anh ta nuôi con bé Năm Năm, vậy mà không bằng người chỉ gặp vài lần,

Con bé nhìn thấy anh đã giận, nó liền vờ nhanh chóng chạy đến bên anh để nịnh hót rồi tươi cười,

Âu Thành Nghiêm thái độ cũng y hệt như Cố Ninh Tinh, nhưng anh ta không véo mũi con bé, mà thẳng tay búng trán nó,

Con bé lúc này lại giả vờ, nhưng cũng hơi đau lập tức dùng tay che lại vầng trán của mình,

Âu Nạp Du, và Âu Thành Nghiêm đang đùa giỡn với nhau, thì lúc này

Emma gọi điện đến bảo Cố Thành Nhiên thiếu gia, đang tìm kiếm đòi cô ở

nhà,

Cố Ninh Tinh nghe vậy, liền bảo cô chuẩn bị gọi xe taxi, cô sẽ ra liền,

Cố Ninh Tinh nghe xong, sau đó đi đến gần Du Du, cô liền ngồi khuỵ

xuống à mỉm cười nói, "Du Du, mami đến giờ phải đi rồi, con ở lại với

baba của con đi nha "

Con bé ngay lập tức ôm lấy người cô, lắc đầu lia lịa nức nở không cho cô đi,

"Mami, người đừng đi ạ "

Cố Ninh Tinh lúc này nhẹ nhàng xoa đầu con bè, cho lau nước mắt cho

nó còn dùng lời lẽ dịu dàng để xoa dịu dỗ dành con bé, còn đưa nó một tờ giấy, "Du Du ngoan, mami có công việc quan trọng phải đi, à mami cho

con địa chỉ, khi nào con cần gặp mami thì đến nhé "

Con bé dần nín khóc, vì cầm được tờ giấy địa chỉ nhà, sau đó mới buông cho cô đi, "Dạ, Du Du biết rồi ạ "

Cô đã dễ dàng thuyết phục được tâm trạng của con bé, còn hôn nó một cái trước khi đi, "Mami đi nha "

Cô hôn xong, thì ngay lập tức không để ý chuyện gì nữa mà quay đi thật nhanh chóng, còn không thèm nhìn đến Âu Thành Nghiêm,

Âu Thành Nghiêm bất lực nhìn cô rời đi, ngay cả lườm anh mà cũng không có, "Ninh... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK